Chương 265: Ta có một kiếm, Kinh Qua Vạn Dặm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Thuật Thủy Thuẫn, Trọng Thuật Thạch Bích.
Cánh tay mập mạp của Trọng Huyền Thắng chuyển động liên tục, từng đạo Trọng Thuật chồng lên nhau tạo thành đạo thuật phòng ngự ngăn cản đường đi.
“Ta có tư cách hay không, Trọng Huyền Tuân còn chưa phải là gia chủ đâu, lời y nói không tính. Lời ngươi nói, lại càng không tính!”
Đối mặt với sống còn, hắn ta đã không còn che giấu gì nữa.
Đạo thuật của hắn ta phức tạp lại thêm xảo diệu.
“Có người đoạt chức gia chủ với y, bản thân y cũng chẳng kích động như ngươi. Di Ngô huynh, ngươi sao vậy? Sẽ không phải là các ngươi…”
Miệng Trọng Huyền Thắng không ngừng nghỉ, trên tay cũng chuyển động nhanh như bay.
“Ấy! Tức giận rồi sao? Bị nói trúng tim đen rồi hả?”
“Sợ bị người khác biết điều gì sao?”
Trọng Huyền Thắng linh hoạt khác thường, vừa lùi lại vừa nói: “Dù sao thì lúc ra khỏi đây, ai cũng không thể nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ở đây.”
Đánh đến, Trọng Thuật Thủy Thuẫn bị phá.
Đánh đến, Trọng Thuật Thạch Bích vỡ tan.
Tất cả đạo thuật phòng ngự đều không thể ngăn cản Vương Di Ngô tiến về phía trước.
“Ngươi không ra khỏi đây được!”
Hắn ta đã cực kỳ phẫn nộ.
Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt hẳn phải chết.
Hắn ta hiểu rất rõ đây là thủ đoạn cố tình chọc giận đối thủ của Trọng Huyền Thắng.
Nhưng mà hắn ta chẳng nhịn nổi nữa rồi.
Ở thế giới bên ngoài, ở quân doanh, ở chiến trường, ở thành đô, hắn ta không thể chứng kiến thủ đoạn như thế này.
Với thực lực của hắn ta rõ ràng không cần nhẫn nhịn, nhưng hắn ta vẫn luôn luôn nhẫn nhịn.
Bởi vì có đôi khi sức mạnh thế tục là thứ mà ngay cả nắm đấm cũng không thể chống đỡ nổi.
Mỗi một lần hắn ta đều phải nhẫn nhịn.
Nhưng mà hiện tại hắn ta không muốn nhẫn nhịn nữa.
Bên trong Thiên Phủ bí cảnh này, một nơi không bị trói buộc bởi quy tắc thế tục, Vương Di Ngô hắn chẳng cần phải nhẫn nhịn nữa!
Hắn ta mạnh mẽ như vậy, hắn ta cần gì phải nhẫn nhịn nữa?
“Không phải ngươi muốn chọc giận ta sao?”
“Như ngươi mong muốn!”
Nắm đấm bay đến, gió lốc nổi lên.
Vương Di Ngô giống như một ngọn núi cao sạt lỡ, không gì có thể ngăn cản nổi.
Một đấm này trong trong nháy mắt đã nổ nát toàn bộ đạo thuật phòng ngự, đánh thẳng đến mặt của Trọng Huyền Thắng.
Tiếng xương nứt vang lên vô cùng rõ ràng thể hiện sự hung bạo của một đấm này.
Thân thể to lớn của Trọng Huyền Thắng bị đánh văng đi, gần như bị đánh bay ra ngoài đài đá, được Khương Vọng một tay lôi trở lại.
“Ngươi chọc ta giận rồi!” Vương Di Ngô vốn có thể dùng một đấm đánh bại Trọng Huyền Thắng nhưng hắn ta không làm như vậy.
Mà đầu tiên là đánh bay tên mập này, sau đó lại rảo bước đuổi theo nói: “Lửa giận của ta, ngươi có thể chịu tiếp hay không? !”
Khương Vọng bỏ Trọng Huyền Thắng xuống, xoay người đối mặt với Vương Di Ngô.
Đây là trận chiến một địch năm, Vương Di Ngô gần như đánh bại từng đối thủ một.
Đây chính là Vương Di Ngô, người mạnh nhất Thông Thiên Cảnh đương thời mà Khương Mộng Hùng khen ngợi.
Khương Vọng đứng trước người Trọng Huyền Thắng, đối mặt với người này.
Chỉ vì hắn đã từng nói: “Ngươi yên tâm.”
Từ Vân Quốc đến Tề Quốc, núi non cách trở.
Trên suốt đoạn đường này, ăn gió nằm sương, hái sao đuổi trăng.
Hắn chưa từng có giây phút nào lười biếng.
Bởi vì chỉ cần hắn dừng lại, cảnh tượng thể thảm ở thành Phong Lâm sẽ lại tái diễn trong tâm trí hắn.
Đó là nơi hắn sinh ra và lớn lên, là nơi có biết bao kỷ niệm của hắn.
Tất cả mọi người chết rồi, người còn sống nhất định phải gánh trách nhiệm nào đó.
Trách nhiệm này hắn không thể để lại cho Khương An An, người làm ca ca như hắn chỉ có thể tự mình gánh lấy.
Dọc đường đến đây, đạo thuật của hắn ngày càng tiến bộ, nhưng lại chưa bao giờ chân chính rút kiếm.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết, lúc một kiếm này được rút ra khỏi vỏ, có thể mạnh đến mức nào.
Ta có một kiếm, Kinh Qua Vạn Dặm.
Từ thành Phong Lâm Trang Quốc xa xôi đến đây, một đường bôn ba mọi nẻo.
Đoạn đường này gió bão mưa sa đều đã trải qua.
Ngươi đã chuẩn bị xem kiếm chưa?
Một kiếm này vẫn chưa xuất ra, ánh mắt Vương Di Ngô đã trở nên ngưng trọng.
Hắn ta vốn dĩ không định đánh chết Trọng Huyền Thắng ngay nhưng lúc này lại không thể không bộc phát toàn lực.
Gió lớn gào thét.
Vương Di Ngô vẫn đang bước đến, Khương Vọng vẫn đứng cầm kiếm.
Thiếu niên tóc trắng và quân nhân mắt ưng.
Chưa xuất kiếm và đã phát quyền.
Lần này là lấy năm địch một.
Người vẫn còn sức chiến đấu, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn bọn họ phân rõ thắng bại.
Lý Long Xuyên đã công kích hai mũi tên, hộc máu lui về phía sau, nhưng bước chân hắn ta vẫn vững vàng, trên tay cũng ổn định.
Hắn ta kéo băng trán xuống che kín mắt.
Mắt không nhìn thấy nhưng trong lòng đã thấu tỏ.
Tên chưa đến mà sát ý đã đến trước.
Tâm ở trước mắt, ý lại trước mũi tên.
Đây gọi là Ý Tiễn.
Tâm niệm vừa động, mũi tên đã bay đến trước mặt Vương Di Ngô.
Mũi tên này gầm gừ xoay tròn, giống như tâm của một cơn lốc xoáy.
Vừa sắc bén lại vừa mạnh mẽ!
Keng! ! !
Một quyền của Vương Di Ngô đánh lên đầu mũi tên, phát ra tiếng kêu vang dội.
Mà vào lúc này, Khương Vọng xuất kiếm.
Một kiếm trải qua vạn dặm này, ánh sáng phát ra không thể nào hình dung nổi.
Nó hòa trộn tất cả cảm ngộ và thành kính về kiếm đạo của Khương Vọng từ trước đến nay, là một kiếm được nuôi dưỡng từ sâu bên trong linh hồn.
Ngôn ngữ khó có thể nói hết, là hình ảnh khó miêu tả nhất.
Nếu như ngươi đã từng nhìn thấy mặt trăng và mặt trời.
Nếu như ngươi đã từng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Thì ngươi liền có thể tưởng tượng ra một kiếm này.
Đây là một kiếm Tinh Thần Nhật Nguyệt từ nam chí bắc!
Nó đón đầu Vô Ngã Sát Quyền của Vương Di Ngô.
Tiếng động chẳng hề xuất hiện.
Ánh sáng, dường như cũng đã biến mất.
Mũi kiếm của Khương Vọng, dừng lại trên nắm đấm của Vương Di Ngô.
Bỗng nhiên.
Nắm tay kiên cố giống như không gì phá vỡ được của Vương Di Ngô rỉ ra một giọt máu.
Giọt máu tươi này dường như phá vỡ thời gian ngưng đọng.
Chợt gió lốc nổi lên, biển mây bên ngoài đài đá cũng trở nên cuồn cuộn.
Vương Di Ngô lùi lại hai bước, cánh tay phải cũng rủ xuống.
Đây là lần đâu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc chiến, hắn ta chân chính bị thương đúng nghĩa.