Chương 264: Lấy một địch năm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn Trọng Huyền Thắng cũng tung người lên.
“Còn chần chừ gì nữa? Không giết hắn, tất cả mọi người đều sẽ chết!”
Dù đã từ Chu Thiên cảnh đến Thông Thiên Cảnh, trạng thái ngụy thuấn phát của bí pháp Ấn Quyết Tật Giải cũng không thể bền bỉ được.
Cho nên dù phải lê cơ thể bị thương, hắn ta cũng phải nhất định bộc phát cường đại nhất trong trạng thái mạnh mẽ nhất.
Địa thứ, phong nhận, đằng xà, kim quang tiễn.
Trọng thuật trong nháy mắt gia trì cho bốn môn đạo thuật gào thét phóng tới trước mặt Vương Di Ngô.
Cùng lúc đó Trương Vịnh cũng lập tức vứt bỏ nhút nhát, ngẩng đầu lên, ánh mắt như tia sáng, có điều khi nhìn vào Vương Di Ngô thì trên tia sáng như mang theo gai nhọn!
Vương Di Ngô quá mạnh, y không thể che giấu thêm nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều đã tấn công, Lý Long Xuyên đứng đối diện với Vương Di Ngô càng không ngoại lệ.
Hắn ta lỗi lạc đứng đó, oai hùng bất phàm.
Đối mặt với thế như núi lở của Vương Di Ngô nhưng mặt hắn ta không hề đổi sắc.
Trước núi thái sơn sụp đổ mặt vẫn phẳng lặng như hồ.
Giữa lòng hồ giấu tiễn.
Thủy giúp vạn vật không tranh chấp nên thường được gọi là hiền lành như nước.
Nhưng lúc nước đã tranh giành thì sẽ cuốn sạch nhân gian!
Tiễn từ lông mày bắn ra, thế như nước lũ.
Đây là tiễn thế.
Năm người tiến vào Thiên Phủ bí cảnh đều có thể coi là cường giả tinh anh từ Đằng Long cảnh trở xuống.
Hơn nữa tất cả những người ở đây đều là những lựa chọn mạnh nhất, những người duy nhất còn sống sót trong số năm mươi người.
Có thể nói bọn họ đủ để có thể đại diện cho thực lực cường giả đỉnh cao cấp độ Thông Thiên Cảnh.
Năm người này đồng loạt vây công, dù là cường giả bình thường trong Đằng Long cảnh cũng khó chống đỡ được.
Nhưng Vương Di Ngô lại không hề có ý định né tránh, hắn ta dùng một tốc độ cực nhanh mắt thường khó có thể nhìn thấy nắm tay, nâng quyền, tung quyền!
Năm nắm đấm!
Năm nắm đấm như đồng thời tung ra!
Trên thực tế đó chỉ là cái bóng chồng nhau do tung quyền quá nhanh để lại.
Cũng chính vì những cái bóng chồng lên nhau này khiến cho đường quyền khó nhìn thấy rõ ràng, thậm chí chậm chạp.
Gần như cùng lúc, Vương Di Ngô dựa theo trình tự, tuần tự tung ra năm cú đấm.
Nhìn từ thị giác, năm cú đấm này cùng bộc phát.
Vô ngã vô thắng.
Vô địch vô ngã.
Uy lực như sơn hà rạn nứt, sát khí như rồng cuốn.
Vô Ngã Sát Quyền!
Vương Di Ngô coi Lý Long Xuyên là mục tiêu tru sát đầu tiên đồng nghĩa ứng cứu Lý Long Xuyên cũng chính trở thành nhiệm vụ của tất cả mọi người.
Binh pháp như chiến pháp.
Đòn của địch ắt phải cứu, chiến trường do ta định, thắng bại do ta quyết!
Vào thời khắc này, Vương Di Ngô dùng hết sức lực bộc phát ra Vô Ngã Sát Quyền mạnh nhất, thế muốn quyết phân thắng bại.
Ầm!
Đinh tai nhức óc.
Trên thực tế là năm tiếng nổ nhưng gần như đồng thời phát ra, gộp thành một tiếng.
Lý Long Xuyên lùi lại ba bước, cổ họng ngọt ngọt.
Trọng Huyền Thắng đặt mông xuống đất, máu tươi ào ào tuôn ra.
Khóe mắt Trương Vịnh có tơ máu chảy xuống.
Ngón trỏ tay phải của Hứa Tượng Càn bị vặn vẹo, đã bị bẻ gãy.
Khương Vọng còn bay đi xa hơn, một tay dán trên bệ đá, tự kéo mình lên mới không bị rơi xuống vực sâu.
Đây chính là thực lực của Vương Di Ngô.
Trong tình huống hợp sức, cả năm vẫn đều bị thương.
Chẳng trách ngoài Mãn Nguyệt Đàm đã mở miệng nói Trọng Huyền Thắng từ bỏ.
Chả trách hắn ta đạp núi đến đây, vừa tới đã bắt mọi người giao sừng Thương Long ra.
Chả trách hắn ta ngông cuồng như vậy, hắn ta vốn có tư cách để ngông cuồng.
Nhưng sự hợp sức này, khiến Vương Di Ngô bất ngờ nhất không phải Lý Long Xuyên, cũng không phải Trọng Huyền Thắng mà là thiếu niên nhát gan lúc đầu hắn ta căn bản không để ý tới kia.
Mắt ưng di chuyển, nhìn thẳng phía trước.
“Ngươi không phải Trương Vịnh. Trương thị Phụng Tiên không có Đồng thuật như vậy!”
Cho dù là dưới tình thế này, tin tức ấy cũng đủ cho Hứa Tượng Càn kinh ngạc.
Thiếu niên khốn khổ của thế gia xuống dốc kia không phải bản gốc sao?
Thầy của hắn ta lúc trước đã làm rất nhiều bài thơ bất bình thay Trương thị Phụng Tiên, ở Mãn Nguyệt Đàm y cũng nghĩa chính từ nghiêm.
Vậy mà xuất hiện ở đây chỉ là một tên giả mạo sao?
“Điều này quan trọng lắm sao?” Lúc này trên mặt Trương Vịnh đã không còn chút nhút nhát nào nữa.
Y dùng một ngón tay nhẹ nhàng xóa đi vết máu ở khóe mắt.
Y nhếch miệng mỉm cười, cảm giác non nớt ngây ngô kia không còn sót lại chút nào nữa.
“Ta chỉ muốn lén lút trộn lẫn vài thần thông, từ từ tìm lại sức mạnh đã mất của mình, đã đến thời khắc cuối cùng rồi ngươi vẫn khiến ta phát điên ở đây!”
“Vương Di Ngô, ngươi nên biết kẻ giết người... người khác rồi cũng sẽ giết hắn!”
Lời của y vừa dứt thì hai mắt liền trợn trừng, tóc dài tung bay!
Căn bản không thể nào nhìn thấy đã có chuyện gì xảy ra.
Gừ!
Chỉ nghe thấy một tiếng hổ gầm.
Đỉnh đầu Vương Di Ngô.
Một hư ảnh Hổ phù lóe lên một cái rồi biến mất.
Vương Di Ngô không hề nhúc nhích, Trương Vịnh thì nhắm mắt lại, ngửa đầu rồi ngã xuống.
“Ngay cả Hổ phù giữ mệnh Quân Thần đưa cho ngươi ngươi cũng nỡ đem ra sử dụng.” Trong lòng Trọng Huyền Thắng vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài miệng lại cười lạnh: “Ngươi đúng là tình thâm nghĩa trọng với Trọng Huyền Tuân!”
Điều khiến hắn ta khiếp sợ là Trương Vịnh lại có thể ép Vương Di Ngô đến mức này.
Điều khiến hắn ta khiếp sợ hơn chính là Vương Di Ngô cũng bằng lòng làm đến mức này.
Công kích Đồng thuật của Trương Vịnh vừa rồi, Vương Di Ngô chưa hẳn không thể chống lại nhưng chống lại thì chắc chắn sẽ bị thương.
Cho dù là hắn ta cũng không thể tự phụ đến mức có thể trong trạng thái không toàn thịnh giết chết năm đối thủ như thế này.
Cho nên hắn ta ngang nhiên sử dụng Hổ Phù giữ mạng Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng cho hắn ta để đảm bảo không có gì sơ suất đủ để thấy sát tâm mạnh mẽ của người này.
Vì Trọng Huyền Tuân, có chuyện gì mà Vương Di Ngô không làm được?
Những người ở nước khác như Hứa Tượng Càn, Khương Vọng còn đỡ, hàng lông mày của Lý Long Xuyên nhíu chặt lại, đủ để thấy trong lòng không bình tĩnh.
“Đầu tiên ngươi phải bất chấp tự trọng, sau đó mới nhẹ nhàng vì thiên hạ!”
Vương Di Ngô từ bỏ không đuổi tận giết tuyệt Trương Vịnh mà quay sang đưa quyền lên, lao thẳng về phía Trọng Huyền Thắng: “Cho ta xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì mà có thể tranh với Trọng Huyền Tuân?”
Rõ ràng hắn ta đã thật sự nổi giận.