Chương 269: “Không, ta không có ý như vậy…”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bạt Thiệp Thiên Sơn kiếm chưa từng rời tay hắn, bên trong bí cảnh Thiên Phủ thì lại càng không.
Lĩnh ngộ ra ba thức đầu của Kinh Hành Vạn Lý là Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Sơn Xuyên Hà Lưu kiếm, Nhân Hải Mang Mang kiếm.
Chỉ hoàn mĩ trong khoảnh khắc xuất kiếm.
Đây là lá bài bí mật của hắn.
Tiếc là ký ức đã hoàn toàn mất sạch, hắn bây giờ không biết là mình đã ra một kiếm đó.
Bí cảnh Thiên Phủ đã hạ màn, mọi người tùy ý trò chuyện vài câu, sau đó liền ai đi đường nấy.
Thinh hội mỗi mười hai năm một lần của bí cảnh Thiên Phủ, đến đây là kết thúc.
Trọng Huyền Thắng quay lại nhìn nhìn nói: “Thập Tứ, về thôi!”
Thập Tứ liền lặng lẽ đi theo hắn ta.
Khương Vọng đi ở bên cạnh, hắn chưa từng nghe thấy Thập Tứ nói ra một câu gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không khí giữa hai người này vô cùng hài hòa.
“Chúng ta là bạn nối khố của nhau!” Chú ý đến tầm mắt của Khương Vọng, Trong Huyền Thắng cười ha hả nói.
Chẳng trách hắn ta không hề đối xử với Thập Tứ như một tử sĩ.
Bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một người trở thành quý công tử danh môn thế gia, một người lại trở thành tử sĩ thân cận. Khó tránh khiến cho người ta phải than thở về vận mệnh.
Nhưng ai có thể nói vận mệnh không phải như vậy chứ?
Ra khỏi Mãn Nguyệt Đàm, ngoài ý muốn nhìn thấy Trương Vịnh đang bị một đám người vây quanh hỏi chuyện, tay chân vô cùng luống cuống.
Trọng Huyền Thắng cười, giải thích: “Giành nhân tài ấy mà.”
Mặc dù lúc trước Vương Di Ngô nói Nội Phủ thần thông cũng chẳng đáng là gì, quả là hắn ta có tư cách cuồng vọng như vậy. Nhưng thật ra một cường giả Nội Phủ thần thông tương lai đủ để khiến cho các thế lực khắp nơi tranh giành cướp đoạt.
Sở dĩ tất cả mọi người vây quanh Trương Vịnh, không phải là vì không có hứng thú đối với những người khác mà là tự hiểu rõ chính mình.
Hứa Tượng Càn là người của thư viện Thanh Nhai, Lý Long Xuyên lại xuất thân từ Lý thị Thạch Môn, Vương Di Ngô là đệ tử quân thần. Trọng Huyền Thắng là đệ tử của Trọng Huyền gia, Khương Vọng vốn là được hắn ta mời từ bên ngoài đến, tất nhiên cũng thuộc về Trọng Huyền gia.
Bọn họ đều không thể tranh đoạt được.
Chỉ còn Trương Vịnh, mặc dù tổ tiên cũng coi như hiển hách. Nhưng dù sao Trương thị Phượng Tiên cũng đã xuống dốc lâu rồi, cơ hội tranh giành được vẫn còn rất lớn.
Nhìn dáng vẻ luống cuống chân tay của người kia, Khương Vọng hô to: “Trương Vịnh! Đang chờ bọn ta sao?”
Trọng Huyền Thắng là một người tinh ranh, lập tức liền phối hợp đi đến ôm bả vai Trương Vịnh nói: “Nói ngươi đứng đợi bên trong, ngươi cứ nhất định phải ra ngoài đợi. Đi nhanh lên nếu không thì rượu thịt nguội lạnh mất!”
Trương Vịnh ngây ngốc bị bọn họ “giải cứu” ra khỏi đám người.
Đi trên đường phố thành Thiên Phủ một lúc, Trương Vịnh nhăn nhăn nhó nhó nói: “Chuyện đó, ta, không muốn gia nhập gia tộc khác…”
Lời còn chưa dứt, y đã cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng có lỗi.
Trọng Huyền Thắng cười to, đại khái chính là vì da mặt hắn ta quá dày, cho nên rất thích trêu đùa người da mặt mỏng: “Chúng ta chính là những chiến hữu thân thiết bên trong bí cảnh Thiên Phủ, chẳng lẽ chỉ có thể có mối quan hệ chiêu dụ thôi sao?”
“Không, ta không có ý như vậy…”
“Được rồi, ta cũng không giữ ngươi lại uống rượu nữa.” Trọng Huyền Thắng đến điểm liền dừng, vỗ vỗ bả vai Trương Vịnh nói: “Ngươi mau về đi. Người nhà ngươi chắc chắn đang chờ ngươi áo gấm về làng đó!”
Trương Vịnh vẫn đứng đó ấp úng.
Khương Vọng ranh mãnh nói: “Đi nhanh lên, nếu không đám người kia lại đến lôi kéo ngươi bây giờ!”
Trương Vịnh nghe thấy lời này, ngay cả chào tạm biệt cũng chẳng buồn nói, chạy nhanh như một làn khói.
Chính vì trên thế giới này có quá nhiều người không biết xấu hổ cho nên có đôi khi người hướng nội dễ xấu hổ lại có vẻ vô cùng đáng yêu.
Chẳng qua không biết vì sao, nhìn hình bóng của Trương Vịnh, Khương Vọng bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.
Lại không thể nói rõ cảm giác kia đến từ đâu.
…
Nơi rừng sâu núi thẳm nào đó.
Một bãi đất trống được người ta tạo ra.
Triệu Nhữ Thành cúi đầu ngồi dưới đất.
Nếu như người quen ở thành Phong Lâm nhìn thấy, tất nhiên sẽ rất khó nhận ra Triệu Nhữ Thành lúc này.
Bởi vì hắn ta tóc tai tán loạn, áo bào bẩn thỉu, thậm chí còn ngồi trực tiếp trên mặt đất.
Đối với một người luôn vô cùng bắt bẻ đối với điều kiện ăn, mặc, ở, đi lại như Triệu Nhữ Thành mà nói thì đây quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà lúc này hắn cứ lôi thôi lếch thếch ngồi như vậy, nhìn qua chẳng khác gì so với những kẻ lang thang bình thường khác.
Đặng thúc đứng ngay trước mặt hắn, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, chẳng qua có chút nghi hoặc: “Ngài nghĩ kỹ thật rồi sao?”
“Biết rồi còn hỏi.” Triệu Nhữ Thành ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
Tóc dài rối loạn nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ.
Chẳng qua trên mặt hắn ta đã không còn nụ cười ung dung như trước kia nữa. Ngược lại là sự nghiêm túc gần như lạnh lùng.
“Thật ra, trước đây ngài cam tâm lãng phí thiên phú, cam nguyện lãng phí thời gian, ta đã ngầm đồng ý. Không chỉ là vì ta không muốn can thiệp đến quyết định của ngài mà càng là vì…”
Đặng thúc thở dài một hơi nói tiếp: “Cái thế giới đáng sợ này, ngươi càng mạnh thì nguy hiểm mà ngươi phải đối mặt cũng sẽ càng lớn. Với thiên phú của ngài, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ngươi gặp phải nguy hiểm mà ngay cả ta cũng không thể nào giải quyết được. Giống như…”
“Giống như thành Phong Lâm lần này.” Triệu Nhữ Thành tiếp lời. Giọng nói lộ vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng mà chính sự bình tĩnh đè nén này lại thể hiện rõ sự đau khổ trong lòng hắn ta.
“Cho nên.” Hắn ta nói: “Chỉ cần mạnh lên là được rồi, chỉ cần vĩnh viễn mạnh hơn so với nguy hiểm là được rồi.”
Đặng thúc nhất thời trầm mặc.
Triệu Nhữ Thành tiếp tục nói: “Trước kia, ta vốn cảm thấy tại sao phải nỗ lực chứ? Dù sao nỗ lực thế nào thì cũng vô ích. Chẳng bằng được ngày nào hay ngày ấy, có thể vui ngày nào thì vui ngày ấy. Thiên hạ lớn như vậy, một đời ngắn như vậy, cứ sống cứ sống rồi cũng sẽ kết thúc thôi. Không cần phải khổ sở như vậy.”
“Mỗi lần nhìn thấy đám Khương Vọng, Lăng Hà liều mạng tu luyện, ta đều buồn cười. Nhưng mà cười rồi lại cười, mắt liền ướt.”