Chương 268: Người chiến thắng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lựa chọn thế nào chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Liêm Tước cũng không nói gì, chỉ nhìn Khương Vọng chăm chú.
Mặc dù Liêm Tước không nhớ rõ bên trong bí cảnh Thiên Phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc đưa ra bản mạng bài chỉ có thể do chính mình lựa chọn. Chỉ cần là lựa chọn của chính mình thì Liêm Tước sẽ tự mình chấp nhận.
Trọng Huyền Thắng lại nói: “Huynh đệ. Ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận để đưa ra quyết định. Có ta ở đây, không cần phải lo đến việc Liêm thị gây áp lực.”
Khương Vọng nở nụ cười, tiến lên một bước, thả bản mạng bài vào trong tay Liêm Tước.
“Ngươi đã lựa chọn tin tưởng ta bên trong bí cảnh Thiên Phủ, điều đó đã cho thấy ta là một người đáng được tin tưởng.”
Liêm Tước nhận ra thật sự có thể lấy về bản mạng bài hoàn hảo, cũng không nói gì khác, chỉ hỏi: “Ngươi dùng binh khí gì?”
Khương Vọng cũng không biết vì sao lại để mất trường kiếm bên trong bí cảnh Thiên Phủ, vừa lúc trong tay trống trơn, hơn nữa lại nghe Liêm thị quận Xích Dương đúc binh khí rất lợi hại.
Cho nên cũng không bày vẻ, nói thẳng: “Kiếm.”
Liêm Tước gật đầu: “Ta về trước chuẩn bị nguyên liệu. Chờ đến khi ngươi có thời gian, lúc nào cũng có thể đến thành Nam Xa, ta sẽ đúc kiếm cho ngươi.”
Dứt lời liền xoay người đi, vô cùng dứt khoát.
Thật ra lúc mới ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ, y có thể đi được rồi, chẳng qua nhận ra không tìm thấy bản mạng bài của mình nên mới đứng đợi bên bờ Mãn Nguyệt Đàm.
Liêm Tước chân trước vừa đi thì chân sau Vương Di Ngô đã xuất hiện bên trong Nguyệt Môn, sắp ra đến.
Trên thực tế có rất nhiều người đều đang chờ tin tức của hắn ta.
Tính cả Liêm Tước và Thập Tứ, trong số mười người tham dự bí cảnh Thiên Phủ năm nay thì có tám người sống sót.
Có người vui cũng có người buồn.
Nguyệt Môn kia lại lần nữa chìm xuống mặt nước, biến mất hoàn toàn.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, chỉ là trăng tròn trên mặt nước lại không hề phản chiếu một chút ánh sáng nào.
Vương Di Ngô bước khỏi Nguyệt Môn, trực tiếp đi đến trước mặt Trọng Huyền Thắng: “Ngươi rất may mắn.”
“Ngươi cũng thế.” Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì sao có thể có được cơ duyên tìm được thần thông giống ta được đây?”
Khương Vọng vừa nghe ngữ khí của hắn ta, bỗng nhiên nghĩ đến một từ - nham hiểm.
Có lẽ Trọng Huyền Thắng không đánh thắng được Vương Di Ngô nhưng nếu so về mồm mép thì Trọng Huyền Thắng sẽ thắng chẳng chút tốn công.
Ánh mắt Vương Di Ngô di chuyển, quét qua từng người từ Khương Vọng, Lý Long Xuyên đến Hứa Tượng Càn.
“Các ngươi rất được. Ta nhớ kỹ rồi.”
Về phần Trương Vịnh chỉ biểu hiện ra tu vi Chu Thiên Cảnh, hắn ta không thèm chú ý đến.
Trên thực tế, việc Trương Vịnh thành công, khiến cho rất nhiều người hoài nghi mức độ nguy hiểm của bí cảnh Thiên Phủ. Cho rằng có lẽ lúc ở trong bí cảnh, vận may có thể còn quan trọng hơn so với thực lực.
Hứa Tượng Càn không hiểu chuyện gì nói: “Ngươi có bệnh thì đến Đông Vương Cốc mà chữa, liên quan gì đến ta chứ?”
Hứa Tượng Càn xuất thân từ thư viện Thanh Nhai, không phải là người Tề Quốc, căn bản không sợ Vương Di Ngô. Cũng chẳng hề kính sợ quân thần Đại Tề phía sau lưng hắn ta.
“Hẳn là cảm thấy…” Lúc này nếu Trọng Huyền Thắng không đứng ra giải thích một phen thì quả là có lỗi với tài ăn nói của mình: “Mặc dù mọi người đều không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu không phải bốn chúng ta liên thủ bên trong bí cảnh Thiên Phủ thì ta tuyệt đối không thể cướp được cơ duyên ngay trước mặt hắn ta đâu. Thậm chí không có khả năng còn sống ra ngoài.”
Mặc dù Vương Di Ngô thật sự có ý này, nhưng có những lời không nói thẳng ra thì vẫn có thể duy trì sự hòa bình, nói ra rồi thì liền khó tránh xảy ra mâu thuẫn.
Bởi vì có một số tu sĩ không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho thể diện của gia tộc sau lưng họ.
Lý Long Xuyên lạnh lùng nói: “Vương Di Ngô, ngươi quá cuồng vọng rồi!”
Vương Di Ngô cũng chẳng giải thích, vốn ý của hắn ta chính là như vậy. Chút ít bất mãn của những người này cũng chẳng gây nên sóng gió gì.
Hắn ta chẳng qua chỉ nói với Trọng Huyền Thắng: “Trọng Huyền Thắng, ngươi tốt nhất nên thu xếp cho tốt. Phải biết là, Nội Phủ thần thông, cũng chẳng đáng là gì.”
“Vương huynh, ngươi đã khuyên ta hai lần rồi. Vốn dĩ cũng không cần tốn công vô ích vào chuyện này.” Trọng Huyền Thắng vẫn cười tủm tỉm như trước, vẻ mặt cực kỳ vô hại: “Nếu không thì ngươi về thử khuyên huynh trưởng của ta một lần đi? Có lẽ hắn sẽ nghe theo lời ngươi nói.”
Huynh trưởng mà Trọng Huyền Thắng nhắc đến tất nhiên chính là Trọng Huyền Tuân rồi.
Vương Di Ngô không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Hắn ta ý thức được một quyền của hắn ta có thể đánh bay tên mập này mười lần nhưng đấu võ mồm thì hắn ta vĩnh viễn không thể thắng được.
Nhưng đối với con cháu dòng chính của Trọng Huyền gia, không phải hắn ta muốn đánh là có thể đánh được.
…
Vương Di Ngô vừa đi, Trọng Huyền Thắng lập tức chắp tay nói với những người còn lại: “Đa tạ chư vị đã giúp đỡ bên trong bí cảnh Thiên Phủ!”
Dường như đã hoàn toàn quen mất chính mình trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ đã cảnh giác đối với Lý Long Xuyên như thế nào.
Hắn ta quan tâm đến nhân tình thế thái hơn Vương Di Ngô nhiều, ngay cả Trương Vịnh cũng không quên cảm ơn.
Cũng không ai biết bên trong bí cảnh Thiên Phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà khách khí với những người bằng hữu này vốn dĩ cũng chẳng sai. Hơn nữa những vị “bằng hữu” này cũng đều đã tìm được thần thông.
Lý Long Xuyên không hề muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của Trọng Huyền gia, nghe qua chỉ cười cười, không hề đáp lời.
Trượng Vịnh dường như vô cùng nội liễm, không quen với tình cảnh này lắm, chỉ nói: “Ta có thể giúp được gì chứ, nói không chừng chính là dựa cả vào sự trợ giúp của các ngươi.”
“Không dám không dám.” Hứa Tượng Càn cũng căn bản không biết mình có giúp đỡ gì không nhưng mà hắn ta lại không biết xấu hổ.
Dù sao thì cảm tạ, khen ngợi, ca ngợi, chỉ cần có thì hắn ta đều nhận cả.
Khương Vọng cũng ở bên cạnh, không nói lời nào. Nhưng hắn biết tất nhiên bản thân đã ra tay lúc bên trong bí cảnh Thiên Phủ, bởi vì kiếm của hắn đã không còn nữa.