Chương 270: Cố nhân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lúc đầu ta không hiểu vì sao mình lại có thể rơi lệ. Sau đó ta đã nghĩ cẩn thận rồi, ta không phải thấy họ buồn cười mà là ta ngưỡng mộ bọn họ. Ta ngưỡng mộ bọn họ không hề biết trước tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì. Ta ngưỡng mộ bọn họ có thể kiên định tiến về phía trước. Ta ước được như bọn họ.”
“Bọn họ có hi vọng, có phương hướng, có tương lai. Cho nên nỗ lực là một chuyện rất hạnh phúc. Cho dù khổ cực thế nào thì thành quả cũng rất ngọt ngào.”
“Còn ta ngay từ khi sinh ra đã chẳng có hy vọng, không có phương hướng, không có tương lai. Ta đứng ở nơi càng cao thì lại càng u tối. Cho nên ta ngưỡng mộ bọn họ. Ta kết giao bằng hữu cùng bọn họ. Bọn họ đối xử thật lòng với ta, ta cũng đối xử thật lòng với bọn họ. Ta cười nhạo bọn họ, lại kỳ vọng vào bọn họ. Ta nhìn thấy một cuộc đời khác trên người bọn họ.”
“Nhưng mà bây giờ.” Triệu Nhữ Thành dừng một chút, nói tiếp: “Những hy vọng, phương hướng, tương lai của bọn họ…tất cả đều đã chấm dứt. Còn ta, ta vốn có cơ hội ngăn cản mọi chuyện. Nếu như ta chưa từng lãng phí thời gian, nếu như ta chưa từng sống uổng phí.”
“Có lẽ ta vĩnh viễn không thể cứu vớt được chính mình. Nhưng mà trong khoảnh khắc đó đáng lẽ ta có thể cứu được những người mà ta thật lòng quan tâm. Hiện tại, ta muốn nỗ lực vì những khoảnh khắc như vậy.”
Triệu Nhữ Thành vừa nói, vừa điều chỉnh tư thế ngồi thành quỳ, quỳ ngay ngắn trước mặt Đặng thúc.
Đặng thúc trầm mặc nhìn, không đưa tay cản lại.
Triệu Nhữ Thành quỳ rất ngay ngắn, nói: “Ta biết ngài rất mạnh. Trước kia ta không quan tâm đến những thứ này. Nhưng mà bây giờ, thỉnh cho ta được lĩnh hội ngài mạnh đến mức nào.”
“Xin hãy dùng toàn bộ phương pháp mà ngài có thể tưởng tượng ra để tôi luyện ta.”
“Xin hãy cho ta xem một Đặng Nhạc chỉ dùng một ngón tay đã chia cắt được dòng sông.”
“Xin hãy mong chờ sự nỗ lực của ta.”
Hắn ta cúi người xuống, hai tay đặt hai bên đầu, trán dán sát trên mặt đất.
Đặng thúc trầm mặc rất lâu mới nói: “Được.”
…
Tại trạch viện trong phủ của Trọng Huyền Thắng ở thành Thiên Phủ.
Với thân phận của Trọng Huyền Thắng, tài sản cá nhân tất nhiên không hề ít.
Nhưng so với quá khứ, hắn ta không thể có được một chỗ ở riêng ở thành Thiên Phủ tấc đất tấc vàng này được.
Bí cảnh Thiên Phủ kéo dài nhiều năm như vậy, tất cả sản nghiệp đã sớm phân tán sạch sẽ.
Cho nên lúc đầu lúc gặp Khương Vọng, chỉ có thể thiết yến ở tửu lâu của gia tộc, sau đó mới xảy ra chuyện Trọng Huyền Tín giữa chừng xông vào phòng kia.
Từ sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ, tòa nhà này liền được giao cho Trọng Huyền Thắng.
Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng số thu hoạch của Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền thị là một đại thế gia, quy mô gia tộc có thể so với một quận. Phần lớn là môn khách, tôi tớ, tộc vệ, huyết mạch chân chính của Trọng Huyền thị cũng không nhiều người lắm.
Mà người thừa kế tương lai của một gia tộc như vậy, không nghi ngờ gì chính là một chỗ dựa vững chắc trên khắp Tề Quốc.
Không ai là kẻ ngu, người muốn đầu tư sớm tất nhiên cũng sẽ không ít.
Nhưng Trọng Huyền Tuân là người có tư cách thừa kế lớn nhất, bên cạnh hắn ta người này chen người khác, sớm đã kín chỗ.
Phí tổn bỏ ra cho hắn ta, đã sớm nhiều đến mức khiến cho người ta nhìn mà mềm nhũn cả chân.
Trọng Huyền Thắng hoành thế xuất hiện, thỏa mãn kỳ vọng của mọi người đối với cái lò bị lạnh này.
Là công tử dòng chính duy nhất có tư cách cạnh tranh quyền thừa kế với Trọng Huyền Tuân, vốn dĩ Trọng Huyền Thắng nên có được nhiều tài nguyên hơn.
Nhưng Trọng Huyền Tuân thật sự quá chói mắt, khiến cho mọi người không nhìn thấy khả năng thành công của Trọng Huyền Thắng.
Lò lạnh muốn đốt nóng được, điều kiện tiên quyết là có thể tự bốc cháy chứ không phải dùng nguyên liệu đun nóng nó lên.
Một khối thịt lớn như Trọng Huyền gia, trước Trọng Huyền Thắng đương nhiên cũng có không ít người cạnh tranh. Tài năng hay thiên phú của những người đó đều vô cùng xuất sắc nhưng đứng trước mặt Trọng Huyền Tuân đều ảm đạm thất sắc, đều bị hắn ta ung dung quét sạch.
Trong thực tế, nếu không phải những người nắm quyền Trọng Huyền gia vì một số lý do không tiện nói mà muốn cảnh cáo Trọng Huyền Tuân thì Trọng Huyền Thắng căn bản không có khả năng ngóc đầu dậy.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới phải bất chấp mạo hiểm, thông qua việc đánh đổi tài nguyên, đạt được quyền chủ động thăm dò bí cảnh Thiên Phủ của Trọng Huyền gia.
Hắn ta thậm chí còn thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, mời Khương Vọng cách xa vạn dặm đến đây. Bởi vì những người bên trong gia tộc, ngoại trừ Thập Tứ, hắn ta thật sự không dám tin tưởng ai. Nếu như Khương Vọng không xuất hiện, hắn ta thà rằng để trống vị trí đó.
Cũng giống như Trọng Huyền Tín kia, mở miệng một tiếng huynh đệ, khép miệng một tiếng tộc nhân, người nhà. Nhưng chỉ cần hắn ta dám mang theo Trọng Huyền Tín vào bí cảnh Thiên Phủ, người đầu tiên đâm hắn ta sẽ chính là Trọng Huyền Tín.
Các loại tâm ma chú gì đó cơ bản sẽ không có chỗ dùng. Bởi vì phàm là những thủ đoạn mà Trọng Huyền Thắng có thể sử dụng thì Trọng Huyền Tuân cũng tất nhiên hiểu rõ, thậm chí còn có thể hóa giải toàn bộ.
Mà sở dĩ Trọng Huyền Thắng coi trọng chuyện này như vậy, thậm chí bến phía Trọng Huyền Tuân còn để cho Vương Di Ngô tự thân ra trận. Thật ra đều vì bí cảnh Thiên Phủ, chính là một cuộc đánh cược được ăn cả ngã về không của Trọng Huyền Thắng.
Đây chính là hy vọng cuối cùng của hắn ta.
Nhưng nếu chết bên trong bí cảnh Thiên Phủ, vậy thì chẳng còn gì để nói.
Mặc dù không chết, bị loại, sống sót ra ngoài thì mọi việc cũng kết thúc.
Trọng Huyền gia sau này sẽ là của Trọng Huyền Tuân, hắn ta đừng mong tranh gì nữa.
Nhưng mà hắn ta vẫn còn sống, còn trở thành người chiến thắng bí cảnh Thiên Phủ, kiếm được nội phủ thần thông tương lai.
Ván cược của hắn ta cuối cùng đã thành công.
Bất luận Vương Di Ngô thể hiện chẳng thèm ngó đến nội phủ thần thông thế nào đi nữa.
Hắn ta đều không thể phủ nhận rằng, từ giây phút ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ kia, Trọng Huyền Thắng liền đã chân chính có tư cách cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân!
Khoảng thời gian sau đó chính là thời kỳ phát triển với tốc độ đỉnh cao của Trọng Huyền Thắng.
Toàn bộ những người chờ đợi người cạnh tranh những thứ tài nguyên vốn nên thuộc về Trọng Huyền Tuân cũng chen chúc nhau xông tới.
Điều duy nhất Trọng Huyền Thắng cần suy nghĩ chính là tiêu hóa chúng như thế nào.
Rắn nuốt voi, nuốt không trôi lại tự nghẹn chết chính mình.
Nuốt được rồi sẽ hóa mãng xà!