Chương 271: Trước kia
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng rất bất đắc dĩ.
Bắt đầu từ lúc bước vào trạch viện, Trọng Huyền Thắng cứ nắm lấy tay hắn không chịu buông ra lần nào.
Đương nhiên, chiêu hiền đãi sĩ, thân mật khăng khít, điều này đều không có vấn đề gì.
Trọng Huyền Thắng không thể không làm như vậy, cho dù hắn ta và Khương Vọng đã thân thiết đến thế này, nhưng người âm thầm đến tiếp xúc với Khương Vọng cũng không ít.
Mà một khi hắn ta và Khương Vọng biểu hiện hơi xa cách một chút thì chắc số người nuôi ý đồ muốn thọc gậy bánh xe có thể xếp hàng dài ra đến ngoài thành Thiên Phủ.
Đây chính là một Nội Phủ thần thông tương lai! Phóng mắt ra cả thiên hạ thì Nội Phủ thần thông cũng hoàn toàn xứng đáng là một cường giả, hào kiệt một phương!
Trọng Huyền Thắng này nhất định phải đập tan những suy nghĩ xấu xa của đám người đó, thậm chí cũng không ngại bọn họ bị hiểu lầm cái gì.
Cho nên bàn tay hắn ta nắm lấy Khương Vọng càng siết chặt hơn.
Muốn hiểu lầm thế nào thì hiểu lầm thế đó đi!
“Lão Khương à, huynh đã giúp ta một ân tình lớn! Trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, chúng ta đã nói nếu thất bại thì mọi chuyện coi như xong, khỏi cần nhắc đến cái gì cả. Thành công thì chúng ta nhất định phải ăn mừng linh đình, có phúc cùng hưởng!”
Nước miếng của Trọng Huyền Thắng bay tứ tung: “Công pháp bí thuật, tiền tài mỹ nhân, huynh muốn cái gì thì cứ việc mở miệng!”
“Bỏ tay của ta ra trước đi.”
“Ha ha ha.” Trọng Huyền Thắng không cảm thấy xấu hổ chút nào cả, hắn ta kiên trì kéo Khương Vọng vào bữa tiệc rồi ngồi xuống, sau đó mới buông hắn ra, nói: “Lúc trước vì chuẩn bị vào bí cảnh Thiên Phủ, cả ngày ta cứ nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Chưa kịp chiêu đãi huynh cho đàng hoàng, tới, thử xem mỹ thực Đại Tề của chúng ta đi!”
Lúc này cả viện đã treo dãy đỏ thắm, đèn đuốc sáng trưng, quang cảnh thật là phồn thịnh.
Nhưng nếu chú ý tới ánh mắt âm trầm nặng nề của Thập Tứ ngoài cửa, có lẽ mới thật sự cảm nhận ra ý nghĩa của năm chữ “Như đi trên băng mỏng” trong lời nói của Trọng Huyền Thắng.
Ai biết hôm nay suôn sẻ nhộn nhịp, ngày mai có điều hiu vắng lặng hay không?
Món ăn trên bàn cũng không nhiều, nhưng đều có đặc sắc, phong vị riêng của từng món.
Trong đó, Khương Vọng thích nhất là thịt ngũ vị, mùi vị thật tốt, canh loãng cực tươi. Nghe nói chế tác món canh loãng này cần lần lượt đập nát xương dê xương bò, nấu mềm rồi lấy nước, vớt đi bọt cặn, sau đó tắt bếp cho nước trong lại, cuối cùng mới dọn lên dĩa.
Còn về món Mính Thái, người Tề rất ưa thích món này, nhưng Khương Vọng lại ăn không quá quen. Cái gọi là Mính Thái, tức là lấy trà cho vào đồ ăn, rất có nhã ý, chỉ là khó khử đi được vị đắng chát của nó.
Hắn nghĩ, quá đắng, An An nhất định sẽ không thích.
Rượu qua ba lượt, Trọng Huyền Thắng lại nhắc lại lời cũ.
Nhưng có lẽ do đã uống rượu, lúc này hắn ta nói chuyện có vẻ thành khẩn hơn nhiều, giảm đi phần bóng bẩy ra vẻ: “Huynh vạn dặm xa xôi tới Tề Quốc giúp ta, trước khi vào bí cảnh Thiên Phủ, ta còn yêu cầu huynh thề bằng tâm ma chú. Huynh đệ à, việc này là ta làm không đúng. Nhưng bí cảnh Thiên Phủ quá trọng yếu với ta! Ta thật sự không dám mạo hiểm chút nào cả.”
Hắn ta nói một hồi thì tiến sát đến bên cạnh Khương Vọng: “Khương huynh đệ có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng, cũng để ta thể hiện thành ý, bằng không trong lòng ta thực sự băn khoăn.”
Khương Vọng lắc đầu: “Lời cảm tạ thì không cần nói nữa, bản thân Nội Phủ thần thông đã là thù lao của ta. Huynh không có nợ ta cái gì cả.”
Trên bàn chỉ có Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng dùng tiệc, Thập Tứ đứng ngoài cửa như một pho tượng, không nói một lời. Thời thời khắc khắc đều khoác giáp trụ, thời thời khắc khắc đều chuẩn bị chiến đấu.
Thật ra trong lòng Trọng Huyền Thắng nghĩ, nếu hắn ta là Trọng Huyền Tuân thì có tư cách thả lỏng thậm chí phóng túng, mà Trọng Huyền Thắng này có tư cách “Ăn mừng linh đình” hay sao?
Hiện giờ chẳng qua là khó khăn lắm mới có tư cách đứng trước mặt Trọng Huyền Tuân.
Sự phô trương thể hiện ra ngoài vào hiện giờ, thậm chí là một quãng thời gian sau đó, đều chỉ là tạo thế không thể không làm ra mà thôi.
Hắn ta cần thể hiện sự tự tin của mình, bằng không không cách nào lấy được niềm tin của người khác.
Cuộc tranh đấu quyền kế thừa của những gia tộc như Trọng Huyền gia, mức độ mãnh liệt không thua gì một tiểu quốc.
“Khương huynh đệ, ta không nói vòng vo nữa. Hiện tại xem như ta đã mở ra một cục diện, nhưng thế cục vẫn rất gian nan. Thủ hạ của ta không được mấy người đáng tin, cực kỳ thiếu người! Đặc biệt là thiếu thốn nhân tài như huynh. Hy vọng huynh có thể hạ mình làm môn khách của ta, giúp ta một phen!”
“Huynh nói huynh muốn du lịch thiên hạ, mài giũa tu vi. Nhưng mà ở Trọng Huyền gia, huynh đứng ở phe của ta, có thể gặp được càng nhiều khiêu chiến, mức độ càng kịch liệt! Bất kể là Trọng Huyền Tuân hay là Vương Di Ngô, đều là thiên tài nhất đẳng nhất! Huynh giao thủ với bọn họ rồi thì đâu cần mài giũa khắp cả thế giới.”
“Hơn nữa ta nhất định bảo đảm đầy đủ tài nguyên tu hành của huynh!”
Tài ăn nói của tên béo này thật lợi hại, nói một hồi biến chuyện xấu thành chuyện tốt, biến nguy hiểm thành mài giũa.
Nhưng thật ra đối với Khương Vọng mà nói, hình như cũng không phải không thể.
Thấy Khương Vọng còn đang trầm ngâm, Trọng Huyền Thắng lại nói: “Trước kia huynh cũng nói qua, quê nhà xảy ra một số chuyện, tạm thời không muốn trở về. Huynh không tiện nói, ta cũng không hỏi là chuyện gì. Tuy rằng trên danh nghĩa là môn khách, nhưng thực tế là ta xem huynh như bằng hữu. Nếu có một ngày, huynh cần ta trợ giúp thì cho dù ngàn dặm vạn dặm, ta nhất định sẽ nghĩa bất dung từ!”
Trước đó giúp Trọng Huyền Thắng thăm dò bí cảnh Thiên Phủ, có thể nói là giao dịch giá trị công khai. Nếu hiện tại hắn lập tức bỏ đi thì cũng không có vấn đề gì, phía Trọng Huyền Tuân cũng không thể làm gì hắn cả.
Nhưng một khi hắn trở thành môn khách của Trọng Huyền Thắng, thật sự tham dự vào trận cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân thì chắc chắn sẽ bị kéo vào những trận lốc xoáy hung hiểm nhất của Tề Quốc.