Chương 272: “Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguy hiểm thì chắc chắn là rất lớn rồi, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ khả quan.
Chuyện có thể thấy được đầu tiên, chính là sự nâng đỡ tài nguyên thuộc về bản nhân Trọng Huyền Thắng. Hiện tại Khương Vọng đã hai bàn tay trắng, không còn sư môn, lại không có chỗ dựa. Hắn độc hành trong thiên hạ, chỉ đơn giản là một người một kiếm, một Thái Hư Huyễn Cảnh mà thôi, hắn cần tài nguyên.
Tiếp theo, hắn cần thế lực. Bất kể là đối mặt với Bạch Cốt đạo hay là triều đình Trang Quốc, trừ phi hắn có thể một bước lên trời, một người chống lại cả quốc gia, nếu không chỉ dựa vào một mình hắn thì vĩnh viễn không có hi vọng báo thù.
Nếu hắn có thể giúp Trọng Huyền Thắng đoạt được vị trí người thừa kế của Trọng Huyền gia, đến lúc đó sức mạnh mà Trọng Huyền Thắng nắm giữ cũng có thể để hắn sử dụng. Đương nhiên đây là mục tiêu khó đạt tới nhất, nhưng cũng là điểm khiến hắn rung động nhất.
Vừa nghĩ đến đây, Khương Vọng không hề suy xét mà nói thẳng: “Ta tới Tề Quốc là vì tin tưởng huynh. Hôm nay trợ huynh, ngày nào đó cần cầu đến huynh thì huynh cũng chớ chối từ.”
“Có chuyện cậy nhờ, tất nhiên sẽ đáp ứng!” Trọng Huyền Thắng xúc động hứa hẹn.
Chén rượu cụng vào nhau, đều là âm thanh của tuổi trẻ.
...
Trần Quốc.
Trong Vô Hồi Cốc.
Suối nước róc rách, chó vàng nằm lười, gà con mổ thóc.
Một nữ nhân đeo mặt nạ Vô Diện bay xuống trước con suối, tiện tay ném một người đến trước căn phòng nhỏ, vẻ tùy tiện đó như đang vứt một đống rác rưởi xuống.
Miệng nàng ta lại hô: “Lão nhân! Lão nhân!”
Nhà gỗ lập tức vang lên một tiếng gầm gừ già nua nhưng lại cực kỳ khỏe mạnh: “Kêu ai lão nhân hả? Không lớn không nhỏ không có chừng mực! Lão đại ngươi vẫn rất phong nhã hào hoa!”
Nữ nhân nhịn không được lẩm bẩm một tiếng: “Con mẹ nó, sao ngài nghe rõ quá vậy.”
Nàng ta lại tiến lên, lớn tiếng nói: “Lúc trước ngài nhất quyết đòi hợp tác với Bạch Cốt đạo. Hiện tại Bạch Cốt đạo đã không còn nữa, u Dương Liệt cũng không còn lại được khúc xương! Ta tìm ai đây?”
Lão nhân rề rà một hồi mới đi ra nhà gỗ, chầm chậm ngáp một cái, mới nói: “Bạch Cốt đạo gì?”
Nữ nhân sớm đã chấp nhận số phận, tiếp tục lớn tiếng đáp lại: “Chính là cái giáo phái bộ xương khô kia! Bọn họ còn có một trưởng lão, cái tên mà luôn trợn trắng mắt ấy!”
“Ha ha ha, Yến Tử ngươi bị ngốc à? Đó không phải trợn trắng mắt, đó là Minh Nhãn trời sinh!”
Nữ nhân cố nén gân xanh đang cộm lên: “Trọng điểm là, Hùng Vấn đã chết, ngài bảo ta đi xem! Toàn bộ thành vực Phong Lâm đều rơi vào kẽ hở giữa cõi U Minh và hiện thế, không có manh mối nào nữa hết! Ta đành phải xách đại một người bên ngoài thành vực Phong Lâm trở về.”
“Ai.” Lão nhân tóc bạc vẫy vẫy tay, thở dài nói: “Chết thì chết thôi, còn nhìn cái gì chứ?”
“Là ngài bảo ta đi xem.”
Không hiểu sao tiếng nói này lại trở nên rất thấp.
Phản ứng chậm như lão giả tóc bạc mà cũng cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Ông ta không nhịn được mà rụt rụt cổ, vội chuyển đề tài: “Người này là ai?”
“Không biết, không quen. Tùy tiện xách trở về.” Nữ nhân đã không tức giận, bắt đầu sống không còn gì luyến tiếc mà trần thuật.
Nhưng chung quy thì người đứng đối diện vẫn là lão đại của nàng ta, kẻ đứng đầu của Cửu Đại Nhân Ma.
Nàng ta không khỏi bổ sung thêm một câu: “Hẳn là người còn tồn tại duy nhất của thành vực Phong Lâm.”
“À, vậy để lại đi.” Phản ứng của lão nhân thật lạnh nhạt.
“Ngài tùy tiện lục soát sưu hồn hỏi mấy câu là được rồi, giữ lại làm cái gì? Hắn từng uống Huyết Hoàn đan, căn cơ đã bị huỷ hoại. Trừ phi tán mạch làm lại từ đầu.”
“Vậy tán mạch làm lại từ đầu.” Lão nhân lạnh nhạt nói: “Sưu hồn thì thôi đi, yếu như vậy có thể biết được cái gì?”
“Sự thống khổ khi trọng tố Đạo Mạch, kẻ như hắn có thể chịu được hay sao? Ta không ôm kỳ vọng gì lắm.”
“Ngươi đừng coi thường sức mạnh của thù hận.”
“Ngài cũng đừng coi thường sức mạnh của phế vật. Có một số phế vật, cho dù ngài có đốc xúc đến thế nào, cũng sẽ không có được sức mạnh.” Hình như lời nói của nữ nhân có ẩn ý.
Lão nhân như không nghe hiểu, chỉ thở dài: “Tạm thời thử đi. Ai, thiếu mất Tiểu Hổ cũng nên có người tới thay thế chứ.”
“Lão đại, Tiểu Hổ đã chết thật lâu thật lâu thật lâu! Nhân Ma thứ chín lần trước là Tiểu Hùng! A phi, là Hùng Vấn!”
Lão nhân tóc bạc đã ngồi xổm xuống bên cạnh người nằm trên mặt đất, hình như không chú ý tới lời nói của nữ nhân, ông ta chỉ hỏi: “Tình huống của người này thế nào?”
“À, hình như hắn đã điên rồi.”
Nữ nhân duỗi chân đá một cái lên người nằm trên mặt đất.
Người nọ đột nhiên xoay người một cái, la to: “Ta không phải phế vật, ta không phải phế vật!”
Ánh mắt hắn ta dại ra, vẻ mặt điên cuồng.
Lão nhân tóc bạc chỉ duỗi tay nhoáng qua một cái, hắn ta đã bình tĩnh trở lại.
“Không điên hoàn toàn. Chẳng qua là nhất thời chịu không nổi kích thích, rất dễ giải quyết.”
Nữ nhân lắc đầu, nàng ta không có hứng thú với chuyện này: “Như vậy, người giao cho ngài, ta phải đi trước.”
“Yến Tử.”
Lão nhân vừa nói vừa quay đầu lại nhìn thì nữ nhân kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Quả nhiên là sấm rền gió cuốn.
Ông ta nhịn không được vỗ vỗ trán mình: “Ta muốn nói cái gì nhỉ?”
“Thôi.”
Hình như trên thế giới này đã không còn chuyện gì đáng để ông ta quan tâm.
Không có gì không thể “Bỏ đi”, “Thôi” cả.
Ông ta chậm rãi xoay người, sau đó sửng sốt một lúc lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Con chó vàng già nua nằm ngoài cửa bỗng “Gâu” một tiếng.
Lão nhân đột nhiên bừng tỉnh.
Ông ta cúi đầu nhìn người đang dại ra trên mặt đất kia, vươn ngón tay khô gầy phủ đầy nếp nhăn ra điểm một cái lên trán của hắn ta.
Người nọ bị định một hồi, ánh mắt dại ra cũng dần dần trở nên linh hoạt.
Ghét bỏ, thù hận, bi thương, dày vò... Cứ như tất cả các cảm xúc đều chen lấn mà xuất hiện trong cặp mắt đau thương kia.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Phương! Phương... Hạc Linh!”