Chương 274: “Đừng nói cái gì cả, huynh xứng đáng.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy ba cái thẻ ngọc kia.
Lời nói hắn từng thốt ra chính là hứa hẹn, chỉ cần là hứa hẹn thì hắn nhất định sẽ cố hết sức thực hiện.
Bỏ qua tình cảm bằng hữu, chỉ đứng ở góc độ đầu tư thì bất kể Trọng Huyền Thắng đổ tài nguyên gì lên người hắn, hắn nhất định cũng sẽ bày ra giá trị của mình, hồi báo lại cho Trọng Huyền Thắng đầy đủ.
“Đúng rồi, ta còn có một lễ vật phải cho huynh.” Chờ đến khi Khương Vọng nhận lấy thẻ ngọc, Trọng Huyền Thắng lại thăm dò mà vẫy vẫy tay ra bên ngoài.
Thập Tứ ngoài cửa phòng đi vào, trên bàn tay giáp đang nâng một cái hộp ngọc.
Nói ra thì Khương Vọng cũng đã gặp Thập Tứ vài lần nên hắn cười cười, xem như chào hỏi.
Ngoài dự đoán chính là, Thập Tứ cũng khẽ gật đầu với hắn.
Hắn còn tưởng rằng người giáp sắt này sẽ không đáp lại kẻ nào trừ Trọng Huyền Thắng ra chứ. Xem ra Thập Tứ cũng tán thành sự quan trọng của hắn đối với Trọng Huyền Thắng.
“Đây là cái gì?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng nhét hộp ngọc vào tay Khương Vọng, mắt híp đến mức trở thành một đường kẻ: “Mở ra nhìn xem.”
Khương Vọng yên lặng xê dịch qua bên cạnh, kéo ra khoảng cách, sau đó mới mở hộp ngọc ra.
Đập vào mắt hắn là một thứ trái cây ướt át màu ngọc bích.
Nhìn hình dạng thì giống như quả hạnh, trên có bích văn.
Chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy sáng khoái tinh thần, sinh cơ bừng bừng, ngửi một cái thì cảm thấy vui vẻ thoải mái, cả phòng tràn đầy hương thơm.
“Bang!”
Trọng Huyền Thắng giơ một tay khép hộp ngọc lại, giải thích: “Vật này đã chín muồi rồi, nên lập tức ăn vào, bằng không dược tính sẽ tan mất.”
Khương Vọng đã cảm nhận ra điều gì, hắn nhìn Trọng Huyền Thắng, nhất thời không nói lời nào.
“Không cần cảm động nhìn ta như vậy, ha ha ha.” Trọng Huyền Thắng lúng ta lúng túng mà cười cười, nói: “Ta đã sớm cho người đi tìm Thọ quả này, bởi vì không xác định có thể lấy được không, cho nên không nói với huynh trước.”
“Ăn đi, chắc có thể tăng được mười năm tuổi thọ.”
Lần này Khương Vọng thật sự rung động.
Sở dĩ hắn liều mạng nỗ lực, không lúc nào dám thả lỏng mảy may, một khắc nghỉ ngơi cũng luyến tiếc đến thế này, một nguyên nhân rất quan trọng là: Thời gian là thứ hắn thiếu thốn nhất.
Hắn biết rõ dương thọ của mình đã bị tổn hại.
Nhưng mà bất cứ thứ gì có thể tăng thêm thọ nguyên đều cực kỳ trân quý.
Trước đó ở Hữu Quốc, viên Dương Niên Đan mà hắn có được đã tăng thọ lên một năm, nhưng hiệu quả cũng chỉ như muối bỏ biển. Thậm chí nếu không có Doãn Quan thì chưa chắc hắn có thể mang Dương Niên Đan đi được.
Thọ quả này tăng thọ lên gấp mười lần, nhưng mà giá trị sao lại chỉ gấp mười lần kia chứ?
Một vật hiếm có như vậy, không có khả năng là Trọng Huyền Thắng tìm được trong đêm, ắt phải tốn không ít thời gian.
Nói cách khác, rất có thể là ngay sau khi Trọng Huyền Thắng gặp lại hắn, đã nhìn ra dương thọ của hắn bị tổn hại, sau đó lập tức dùng quan hệ để đi tìm bảo vật kéo dài tuổi thọ.
Loại chuẩn bị này trước khi bọn họ tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, còn trước cả khi hắn đáp ứng trợ giúp Trọng Huyền Thắng cạnh tranh vị trí gia chủ.
Phần tâm ý này càng quý trọng hơn cả bản thân Thọ quả.
“Trọng Huyền huynh, cái này...” Khương Vọng nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
Trọng Huyền Thắng lập tức cắt ngang lời của hắn: “Đừng nói cái gì cả, huynh xứng đáng.”
Tên béo này nhìn hắn, dùng giọng điệu kiên định lặp lại một lần: “Khương Vọng, huyng tuyệt đối là xứng đáng.”
Hắn ta đang muốn phát huy tài ăn nói của mình, lại gia tăng một chút cảm tình với Khương Vọng.
Bỗng nhiên, trong lòng như có cảm giác, hắn ta đột nhiên quay đầu.
“Người nào?”
Gần như ngay vào lúc Trọng Huyền Thắng lên tiếng, Khương Vọng đã lao ra ngoài cửa.
Ngón tay phải ép lại thành kiếm, khuấy đảo ra mây tía.
Người ngoài cửa không kịp phòng ngừa, theo bản năng ngưng tụ ra một tấm khiên bằng nước nặng trịch, chặn ở trước người.
Nhưng mà kiếm khí dao động, những giọt nước như đá bắn mạnh ra bốn phía.
Khương Vọng vươn tay trái ra, một đóa Diễm Hoa nở rộ ở đầu ngón tay, cũng nở ngay trước mặt người này.
Mọi chuyện nói ra thì chậm, nhưng thật ra chỉ vừa mới giao thủ trong chớp mắt.
Thập Tứ và Trọng Huyền Thắng chỉ ra cửa chậm một bước, Khương Vọng đã chế phục đối thủ rồi.
“Trọng Huyền Tín?” Trọng Huyền Thắng nhíu mày.
Người bị Khương Vọng lấy Diễm Hoa nhắm ngay mặt, động cũng không dám động, chính là Trọng Huyền Tín.
Hắn ta có một cái mũi chim ưng làm người ta ấn tượng khó phai, nhưng lúc này còn đâu nửa phần kiệt ngạo.
Nhìn thấy Trọng Huyền Thắng, hắn ta lại bùm một tiếng quỳ xuống: “Thắng ca, ta tới để nhận lỗi với huynh!”
Thấy hắn ta như vậy, Khương Vọng mới lật tay dụi tắt Diễm Hoa, im lặng đứng đó.
Bất kể thái độ của Trọng Huyền Thắng như thế nào, ít nhất ở bên ngoài, hiện tại hắn là môn khách của Trọng Huyền Thắng, có một số việc phải để Trọng Huyền Thắng quyết định.
Cảm nhận được khí tức nóng rực kia biến mất, trên trán Trọng Huyền Tín mới có mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Mãi đến lúc này, hắn ta mới hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Khương Vọng lớn đến mức nào. Mới hiểu vì sao Trọng Huyền Thắng khăng khăng muốn chọn Khương Vọng cùng đi vào bí cảnh Thiên Phủ.
“Nhận lỗi cái gì? Ta không hiểu.” Trọng Huyền Thắng híp mắt nói.
Trọng Huyền Tín quỳ trên mặt đất, nước mắt nói rớt là rớt: “Đều do đệ đệ nhát gan, không chịu được hù dọa. Bị người ta uy hiếp một trận là tới đối nghịch với Thắng ca. Đệ đệ biết sai rồi, Thắng ca muốn đánh muốn phạt, đệ đệ đều chấp nhận!”
“Lời này là ý gì? Ai to gan như vậy, dám uy hiếp người của Trọng Huyền gia ta?” Trọng Huyền Thắng đè ép giọng xuống, uy phong lập tức dâng trào.
“Là... Là...”
Trọng Huyền Tín hoảng sợ, nhưng trước sau vẫn không dám nói ra cái tên kia.
“Không muốn nói thì trở về đi.”
“Trọng Huyền Tuân! Là Trọng Huyền Tuân!” Trọng Huyền Tín cắn răng một cái, hung tợn nói: “Người này lòng dạ hẹp hòi, tính tình ác độc. Hắn ta không màng đến thân tình, ghi hận Thắng ca trong lòng, nghĩ mọi biện pháp để nhằm vào huynh!”
“Nói bậy! Sao Tuân ca của ta lại là loại người này?” Trọng Huyền Thắng xụ mặt nói: “Ngươi không được ngậm máu phun người!”
Trọng Huyền Tín lập tức ngây ngẩn cả người, không biết còn nên tiếp tục mắng hay không?
“Được rồi.” Lúc này sắc mặt Trọng Huyền Thắng mới dịu lại: “Mau đứng lên đi. Chúng ta là huynh đệ đồng tông, có hiểu lầm gì mà không giải được? Ta có khi nào oán trách ngươi đâu?”
“Đa tạ Thắng ca đại nhân đại lượng.” Trọng Huyền Tín đứng lên, nhịn không được lau mồ hôi một cái, âm thầm hối hận, lúc trước mình quá ngu ngốc, chen chân vào cuộc cạnh tranh của hai vương bát đản hỗn trướng này làm gì?