Chương 282: Thần Long Đằng Uyên.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nơi chốn cũ năm đó của cố quốc Liêm thị là ở Hạ Quốc của hiện giờ.
Nhưng Hạ Quốc không phải là quốc gia huỷ diệt cố quốc của Liêm thị, quốc gia trị vì nơi đó trước Hạ Quốc đã bị chinh phạt. Thù hận đến mấy cũng không còn tác dụng.
Khi cố quốc tan biến, gia tộc Liêm thị chạy loạn tứ tán, chuyển đến Tề Quốc.
Từ nay về sau, Liêm thị là khách tha hương nhiều năm, người của Liêm gia là kẻ tha hương.
Ban đầu Liêm thị căn bản không lấy được sự tán thành của người bản địa Tề Quốc, chịu đủ xa lánh. Cũng không được triều đình Tề Quốc tin tưởng, con cháu ưu tú đến mấy cũng không được giao cho trọng trách.
Bởi vì tưởng niệm cố thổ, mà cố quốc nằm ở phương Nam, cho nên Liêm thị đặt tên cho thành thị mà mình xây dựng nên là Nam Dao.
Nhiều năm phát triển như vậy, cố đô sớm đã biến mất trong cát bụi của lịch sử, Liêm thị cũng dựa vào đúc binh sư mà kéo danh dự càng ngày càng lên cao, dần dần giành được vị rí nho nhỏ ở Tề Quốc.
Nhưng kỳ thị chưa bao giờ biến mất, ngăn cách vẫn mãi mãi tồn tại.
Lúc trước ở bên ngoài Mãn Nguyệt đàm, Trọng Huyền Thắng bảo Khương Vọng không cần kiêng kị Liêm thị, tuy rằng là sự ủng hộ dành cho bằng hữu, nhưng cũng là phản ánh hiện trạng này ở một mức độ nào đó.
Trong lòng rất nhiều tộc nhân Liêm thị, bọn họ cũng có một cố hương vĩnh viễn không thể quay về, bọn họ vĩnh viễn là người tha hương.
...
Liêm Tước chậm rãi thu quyết.
Y đưa một kiếm khí được ánh hào quanh bao lấy, để lên tay của Khương Vọng.
Hành động này như giao phó một chùm ánh trăng.
Ánh hào quang tan đi.
Chỉ thấy,
Thân kiếm hơi bẹp, lưỡi kiếm tựa trăng tròn.
Kiếm quấn hoa văn, như tương tư vương vấn.
Sóng kiếm dài mà thẳng, lưỡi kiếm sắc mà mỏng.
Từ kiếm có thể thấy được hàn quang đổ xuống. Mũi kiếm lại ẩn chứa thần hoa.
Bàn về vẻ đẹp, chuôi kiếm như mực, thân kiếm như tuyết. Không thấy nửa điểm tỳ vết.
Phía trên thân kiếm, tới gần chuôi kiếm, có khắc ba chữ Tề văn.
Rằng là: Yến quy sào.
Tên kiếm là “Trường Tương Tư”, kiếm khắc “Yến Quy Sào”.
Ngay vào lúc kiếm khí Trường Tương Tư hạ xuống tay Khương Vọng, giống như họa thánh điểm mắt rồng, chân long rời khỏi cuộn giấy bay đi.
Khương Vọng cảm thấy tay hắn vẫn luôn khát vọng thanh kiếm này.
Hắn cũng cảm giác được thanh kiếm này, vẫn luôn khát vọng bàn tay hắn.
Trong nháy mắt nắm lấy thanh kiếm, hắn cảm thấy kiếm thức của mình đã hoàn chỉnh. Vào thời khắc này, hắn đã biết một kiếm mà mình chém ra ở bí cảnh Thiên Phủ là cái gì.
Bởi vì một kiếm kia đã thành hình trong lòng của hắn.
Tất cả mỏi mệt trở thành hư không.
Nếu không phải bận tâm lò kiếm còn ở đây, hắn gần như muốn ấn kiếm gào lên, hận không thể múa kiếm tại đây.
Mãi đến giờ khắc hắn nắm lấy Trường Tương Tư, tinh khí thần mới hòa thành một thể, thanh kiếm này mới xem như đã thật sự đúc thành.
Ong ~
Keng!
Kiếm khí tự ngâm lên.
Một tiếng này của Trường Tương Tư, phảng phất như lời tuyên cáo nào đó.
Ngay vào giờ phút này, kiếm trận khổng lồ bảo hộ lò kiếm Liêm thị có dị động.
Vô số tàn kiếm phát ra tiếng reo.
Cứ như đang hoan hô nhảy nhót, lại như không cam lòng bị lấn át ảm đạm.
Kiếm quang như sao, kiếm quang như hào quang.
Kiếm khí bay thẳng lên mây xanh, kiếm rít tứ phương!
Toàn bộ gia tộc Liêm thị, không, toàn bộ thành Nam Dao đều rung động.
Kiếm trận đang reo lên.
Đây là hiện tượng khi có danh khí xuất thế.
Sách sử có nói: “Duy khí dữ danh, bất khả dĩ giả nhân, quân chi sở ti dã.”
Những lời này ý chỉ là quyền lực nhất định không thể để lại cho người khác nhưng mỗi quân chủ sẽ có cách ban ân, uy riêng.
Khí là chế ra vì nghi lễ ở bên ngoài, tên là tước hào uy nghiêm, đều là biểu hiện quyền lực tối cao.
Mà ở lĩnh vực đúc binh, chỉ có binh khí ưu tú nhất mới có thể được xưng là “Danh khí”.
Chúng thường có thể truyền lưu thiên cổ, tượng trưng cho thành tựu tối cao của đúc binh sư.
Từ lúc toàn bộ gia tộc Liêm thị thành lập thành Nam Dao tới nay, trong lò kiếm chỉ từng xuất hiện ba danh khí.
Tính luôn cả lò đao, lò thương. (Liêm thị chỉ có ba tòa cổ lò này.)
Cộng với những món khác không phải do lò cổ đúc thành.
Mấy trăm năm nay, cũng chỉ có mười hai món danh khí.
Chỉ mười hai danh khí này đã làm Liêm thị trở thành một trong năm thánh địa lớn của đúc binh sư.
Mà nay lại xuất hiện danh khí thứ ba trong lò kiếm, danh khí thứ mười ba của Liêm thị!
Cả thành sôi trào!
Ngay sau khi danh khí xuất thế, kiếm trận tự reo lên.
Liêm Tước bỗng nhiên cất tiếng cười to, vui sướng vô cùng.
Tinh, khí, thần của y đã hết sức cô đọng trong thời khắc này, cả người như một bếp lò, khí thế bỗng nhiên dâng trào.
Ngọn lửa trong lò kiếm cũng đã cháy bừng lên, hình như đang cùng y hô ứng.
Ở phía sau y, trong hư không, dâng lên một cánh cửa.
Chính là Thiên Địa Môn!
Người ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy.
Phần lớn thời điểm, dáng vẻ cụ thể hóa của Thiên Địa Môn chỉ có bản nhân mới thấy được rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa bỗng ầm ầm mở rộng!
Nguyên khí mãnh liệt sôi trào, như đang thiêu đốt.
Dường như trong thân thể Liêm Tước đã xuất hiện một lò lửa bất diệt.
Y đã tận dụng thời cơ đúc được danh khí, lập tức đẩy ra Thiên Địa Môn!
Khương Vọng đứng một bên, mơ hồ nghe được tiếng rồng ngâm.
Đó là Liêm Tước đã vượt qua cách trở thiên địa, Đạo Mạch Đằng Long, rồng bay vào Khu Kiền Hải.
Trên cơ thể người có bốn Hải, Tích Trụ Hải là Hải đầu tiên, do nằm ở nơi chỗ giao nhau giữa Đạo Mạch và cột sống, Hải đầu tiên lại bị trực tiếp gọi là Thông Thiên Cung. Đương nhiên, Thông Thiên Cung sẽ “Đằng Long” rời đi, bơi vào Hải thứ hai.
Khu Kiền Hải là Hải thứ hai, còn được gọi là Ngũ Tạng Phủ.
Cảnh giới này là Đằng Long Cảnh, đến đây tu giả chính là Thần Long Đằng Uyên.
Dù sao người cường đại đến mức ghét bỏ Thiên Địa Môn quá yếu ớt giống như Vương Di Ngô cũng là số ít.
Nói như vậy, người càng mạnh thì Thiên Địa Môn càng khó mở ra.
Liêm Tước vốn tưởng rằng mình còn cần thời gian hai năm để mài giũa, không ngờ lại thành công sớm hơn.
Ban đầu y chỉ muốn dùng hết sức mình để đúc cho Khương Vọng một thanh kiếm, cố gắng đạt tới không nợ người ta mà thôi, cũng không ngờ mình có thể đúc ra một thanh danh khí.
Liêm Tước không chỉ trả giá tất cả vì chuôi Trường Tương Tư này, nó cũng hoàn toàn thấm nhuần tinh khí thần của Khương Vọng.
Liêm Tước nhìn nhìn Trường Tương Tư trong tay Khương Vọng, sau đó mới liếc nhìn Khương Vọng một cái, nói: “Đợi lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không cần kinh ngạc, đều là hiện tượng bình thường.”