Chương 281: Trước mắt chợt sáng ngời!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại ba ngày như thế trôi qua.
Liêm Tước say mê trong việc tinh luyện và điều chỉnh quặng dịch, mãi đến lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, y liếc nhìn Khương Vọng một cái, nhịn không được hơi giật mình hỏi: “Ngươi vẫn nỗ lực tu hành như vậy sao? Chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi thả lỏng?”
“Quen rồi.”
Liêm Tước gật gật đầu: “Ngươi có thể trở thành người chiến thắng trong bí cảnh Thiên Phủ cũng không phải không có nguyên nhân.”
Sau đó y suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Kiếm khí của ngươi đã sắp thành hình, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Khương Vọng nhìn y, rất nghiêm túc mà nói: “Vất vả cho ngươi.”
Lời này cũng không phải xã giao phải phép, cho dù hắn có khổ tu không ngừng nghỉ, nhưng cũng xem ra được Liêm Tước lao tâm lao lực như thế nào. Nói không khoa trương thì lúc này trong mắt hắn, gương mặt đặc biệt xấu xí của Liêm Tước cũng trở nên đáng yêu hơn dưới ánh lửa của lò luyện.
Liêm Tước nhìn tình huống trong lò kiếm, miệng thì nói: “Ta đang hỏi suy nghĩ của ngươi đối với kiếm, không phải đối với ta.”
Khương Vọng cười: “Ngươi là thế gia đúc binh, thiên tài đúc binh. Ta không có ý tưởng gì, ta tin tưởng ngươi.”
Liêm Tước nhún nhún vai, không nói gì nữa.
Qua chừng nửa nén hương sau.
Đôi tay y biến ảo, đánh vào từng đạo ấn quyết. Cuối cùng tay phải kéo ra bên ngoài, một chất lỏng kim loại nóng bỏng chảy ra từ trong lò kiếm.
Vừa lộ ra trong không khí thì nó đã phát ra tiếng vang đôm đốp đôm đốp!
Cứ như tất cả căn nguyên trong thiên địa này chính là vật làm nguội của nó.
Chất lỏng kim loại đọng lại thành sợi sắt đỏ rực, lại nhanh chóng trở nên tối tăm. Cuối cùng bị Liêm Tước phóng lên cái đe sắt bên cạnh.
“Tới đây, ngươi tự mình rèn nó.” Liêm Tước đưa một thiết chùy lớn chừng cái đầu người qua.
Trong nháy mắt Khương Vọng nhận lấy, tay hắn trầm xuống, vội điều động Đạo Nguyên mới đứng vững, hắn không khỏi giật mình trong lòng.
Phải biết là, lấy thân thể hiện giờ của hắn, lực tay nhất cũng đến tận ngàn cân, nhưng xách cây thiết chùy này lên cũng rất lao lực.
“Ta đi làm chuẩn bị cuối cùng, ngươi phụ trách phôi rèn kiếm. Chính diện phải đập năm ngàn lần, lại quay ngược lại đập năm ngàn lần, cứ tuần hoàn như thế. Trước khi ta chưa nói ngừng thì đừng có ngừng.”
Sau khi Liêm Tước dặn dò xong thì xoay người đi vào kiếm trận.
Mà phía sau y đã vang lên tiếng rèn sắt.
...
Không biết qua bao lâu.
Khương Vọng thật sự đã không nhớ rõ thời gian.
Bởi vì hắn quá mệt mỏi.
Thậm chí cánh tay đã không còn cảm giác, hoàn toàn chết lặng.
Tuy rằng hắn nắm giữ rất nhiều pháp môn vận kình, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn chỉ có thể dựa vào tứ chi của mình.
Hắn hoàn toàn dựa vào ý chí kinh người để kiên trì, dựa vào Tinh Hà Đạo Toàn để không ngừng cuồn cuộn tạo ra Đạo Nguyên nhằm cố gắng chống đỡ.
Từ đầu đến cuối, Liêm Tước chưa từng xuất hiện, thậm chí hắn hoài nghi cái tên này có trốn về nhà ngủ hay không?
Nhưng cũng không đến mức ngủ lâu như vậy.
Ban đầu hắn còn có thể nghĩ đến những chuyện đó, tiếp theo cũng chỉ có thể không ngừng cổ vũ chính mình.
Nếu Liêm Tước nói đừng có ngừng, vậy hắn cũng không thể dừng lại.
Rốt cuộc đây là kiếm khí của mình.
Trước người hắn không có gì, phía sau không có ai.
Bản thân là người duy nhất hắn có thể trông cậy.
Kiên trì là điều duy nhất hắn có thể dựa vào.
Trong vô số lần đập rèn, hắn mơ hồ sinh ra liên hệ với phôi kiếm dưới chùy. Đó là một loại cảm giác cực kỳ mỏng manh, nhưng lại lợi hại đến bất ngờ, không dễ bị bỏ qua.
Tiếp sau đó, Khương Vọng bất giác vận chuyển pháp môn Bạch Hổ Luyện Thể Thiên.
Lúc trước bản thân Tứ Linh Luyện Thể quyết lấy Bạch Hổ Luyện Thể quyết làm cơ sở để suy đoán, Bạch Hổ Thiên mới là quan trọng nhất.
Hiện giờ Tứ Linh Luyện Thể đã tới Thiên cuối cùng, kiếm khí lại không bàn mà hợp với tình cảnh hiện giờ.
Cứ đập mãi, không ngờ cánh tay Khương Vọng lại từ từ khôi phục tri giác.
Ban đầu là bủn rủn, sau đó là đau nhức, hắn đều cắn răng chống chọi qua được.
Cuối cùng hắn cảm thấy máu ở cánh tay đang lưu động, mãnh liệt mà ấm áp.
Bạch Hổ Luyện Thể Thiên tiến triển thần tốc.
Ngay vào lúc đã thích ứng, thậm chí rơi vào say mê, hắn nghe thấy tiếng nói của Liêm Tước.
“Được rồi.”
Giọng nói của Liêm Tước thật mỏi mệt.
Khương Vọng theo bản năng mà ngừng tay.
Trạng thái phấn khởi do tu hành Tứ Linh Luyện Thể quyết mang đến đã biến mất, hắn lập tức cảm thấy cả người mệt mỏi.
Mà Liêm Tước không rảnh lo cho hắn, đôi tay của người này đỏ rực cả lên, trực tiếp lấy tay trần nắm lên phôi kiếm bị rèn luyện liên tục đến mức nóng rực, lại nhét vào lò lần nữa.
“Ba ngày ba đêm này ta đã trai giới luyện tâm, vận dụng bí pháp Liêm thị, đã chuẩn bị hết sức chu toàn.”
Thì ra lại là ba ngày ba đêm trôi qua, Khương Vọng mơ mơ màng màng mà nghĩ.
“Ta bảo ngươi nhập định phóng không tâm thần, là muốn Đạo Nguyên thuần tịnh nhất của ngươi, muốn cho kiếm của ngươi thông qua Đạo Nguyên cảm nhận được ngươi ngay vào lúc ra đời. Sau đó bảo ngươi rèn phôi kiếm, là vì rót tinh khí thần của ngươi vào, bải trừ tạp niệm.”
Liêm Tước bấm tay niệm chú như bay, vẻ mặt cuồng nhiệt.
“Cho nên ta không cần hỏi lại ngươi. Đây đã là kiếm khí ngươi muốn nhất!”
“Hiện tại, ngươi có thể đặt một cái tên cho nó.”
Khương Vọng miễn cưỡng giương mắt nhìn lại.
Trước mắt chợt sáng ngời!
Đôi mắt cứ như bị cái gì làm đau đớn, lại chảy xuống một giọt nước mắt.
Ở trước mắt Khương Vọng, phôi kiếm căn bản còn chưa nhìn ra hình dạng cụ thể đang dâng lên trong lò lửa.
Nhưng sự sắc bén này, khí tức này đã chặt chẽ hấp dẫn hắn.
Trong nháy mắt này, trăm ngàn hình ảnh quay lại trong đầu.
Giống như ánh trăng không cách nào lảng tránh, khi ngươi nhìn vào nó, cũng đã bị nó bao phủ.
Ngay vào lúc rót Đạo Nguyên và rèn phôi kiếm, hắn đã hoàn toàn thả lỏng chính mình.
Phôi kiếm trước mắt này, theo một ý nghĩa nào đó cũng là ánh sáng chiếu rọi sâu trong nội tâm của hắn.
Mà chôn giấu trong lòng của Khương Vọng là cái gì?
Là một ánh trăng tỏ vĩnh viễn không thể chạm đến, là lý tưởng càng lúc càng xa vời, là cố hương vĩnh viễn không thể trở về.
Khương Vọng ấp ủ một tâm tình khó có thể miêu tả, động tình mà nói: “Hãy kêu nó Trường Tương Tư.”
“Trường Tương Tư.”
Liêm Tước nỉ non đọc cái tên này, ngơ ngẩn mà nhìn phôi kiếm.
Không có một đúc binh sư chân chính nào không có tình cảm đối với binh khí mình đúc ra, nhưng y đã thật sự cảm nhận được một thứ xúc động nội tâm trên thanh kiếm khí còn chưa hoàn toàn thành hình này.
...