Chương 294: "Ta muốn thay đổi mọi thứ."
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế nhưng trải qua mấy trăm năm, kế sách khẩn cấp nhất thời đã thành quy củ lỗi thời của gia tộc.
Mỗi một đứa trẻ Liêm thị vừa được sinh ra đã phải luyện chế mệnh bài. Còn chưa có ý thức của riêng mình thì sống chết đã nằm trong tay người khác.
Những trưởng lão lâu đời này toàn bộ đều trung thành tuyệt đối với gia tộc, nhưng cảnh đổi người thay. Luôn có những trưởng lão không đáng tin xuất hiện, sẽ có những kẻ bại hoại nhờ vậy bành trướng.
Rất nhiều người tuy biết vấn đề vốn có của quy củ này, nhưng bọn họ được lợi ích do nắm trong tay quyền khống chế cho nên đã không thể bỏ xuống quyền lực trong tay mình.
Trăm năm về trước, có một vị thiên tài xuất chúng là con cháu của Liêm thị. Bởi vì bất mãn khi mình vừa sinh ra thì tính mạng đã nằm trong tay người khác, âm thầm sinh lòng phản loạn. Lặng lẽ kinh doanh nhiều năm, thông đồng nhiều phương để bày ra một đại cục.
Cuối cùng dẫn động thế lực khắp nơi vây săn gia tộc Liêm thị.
Nếu không phải lúc đó Tề Đế cần Liêm gia ra sức đúc binh cho đại chiến, phát động đại quân giữ gìn. Thì lần tai họa đó đã khiến Liêm thị diệt tộc.
Dù vậy, Liêm thị sau khi gặp nạn, khí thế cũng sụt giảm rất nhiều, sản nghiệp trăm không còn một.
Liêm thị phải xây dựng lại sau tai họa.
Dù rằng trải qua chuyện như vậy, những lão già Liêm thị vẫn không muốn từ bỏ quyền lực trong tay.
Bọn họ quen cao cao tại thượng rồi nên vẫn cứ tiếp tục, chịu tác hại của quy củ, dần dần bản thân cũng sống thành một phần của nó.
Chỉ là trở về sau, mỗi đời Liêm thị đều sẽ chọn ra mười con cháu ưu tú nhất trong gia tộc, thừa nhận bọn họ có năng lực nắm giữ vận mệnh chính mình, trả lại mệnh bài.
Liêm Tước chính là một trong số đó.
Giống như cách trị lũ lụt, chắn không bằng khai thông. Mười người bọn họ nhìn có vẻ vinh dự, nhưng xét bản chất của việc này, kỳ thật cũng chỉ là lời nói xuông.
Tại sao Liêm Chú Bình, Liêm Lô Nhạc cảm thấy vinh dự cá nhân của con cháu trong gia tộc không đáng nhắc, thậm chí chẳng thèm suy xét về nó? Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, con cháu trong gia tộc định sẵn không thể làm trái ý của mình.
Họ căn bản chưa từng tưởng tượng đến, Liêm Tước sẽ đối nghịch với bọn họ.
Loại quy củ cổ nát đến đã bốc mùi này đã kéo dài quá lâu ở Liêm thị. Lâu đến mức giống như bẩm sinh đã có, lâu đến mức có rất ít người sẽ cảm thấy nó không đúng.
Mà Liêm Thiệu, chính là một trong những tộc nhân Liêm thị không thể nắm giữ mệnh bài của chính mình.
Thuộc phần đông những người không thể tự chủ việc sống chết.
Hắn ta từng liều mạng cố gắng, vì danh ngạch của mười người tự do kia. Nhưng mỗi người đều liều mạng như vậy, hắn ta kém một bậc, từ đó đã sống ở hai thế giới với mười người kia.
Chính là vì hắn ta sinh ra không thể tự chủ, cố gắng thế nào cũng không thể đạt được, cho nên đối với hành vi giao mệnh bài cho Khương Vọng của Liêm Tước trong bí cảnh Thiên Phủ, hắn ta mới phẫn nộ đến vậy.
Với hắn ta, nếu như có thể cầm mệnh bài của mình, thì dù có chết cũng sẽ không giao nó ra.
Vì sao hắn ta lại căm hận Liêm Tước?
Là vì hắn ta phẫn nộ mình không được tự do, càng phẫn nộ Liêm Tước không trân trong sự tự do này!
Từ từ nói xong những chuyện này, một vò rượu đã thấy đáy.
Liêm Tước nhấc ngược vò rượu, lắc lắc, chỉ có hai giọt rượu rơi xuống.
Y buông vò rượu xuống, cuối cùng thở dài: "Sinh ra ở Liêm thị, một đời chịu người khác khống chế."
Nghe Liêm Tước kể lại xong, trong lòng Khương Vọng ưu sầu.
Thế gian vạn vật, phàm là có linh, đều khao khát tự do.
Cô lang còn tuyệt thực để chết, độc ưng thậm chí đâm đầu để vong, huống chi là con người?
"Cho nên, huynh…"
Khương Vọng đợi y tiếp tục, hắn dường như nhận ra được Liêm Tước đang muốn làm gì.
"Trước đây, dù ta cho rằng quy củ này thối nát, nhưng cũng biết rõ Liêm gia quen thói khó sửa. Quy củ được hình thành mấy trăm năm, không phải ai cũng có thể dễ dàng thay đổi."
"Nhưng đến hôm nay, ta mới thật sự hiểu rõ, Liêm gia đã nát từ trong xương, vinh dự và tín ngưỡng đều đã biến mất."
"Nhất định phải sửa đổi, cho dù cái giá phải trả cho sự sửa đổi này lớn tới chừng nào. Bởi vì nếu còn tiếp tục, Liêm gia sẽ cận kề với sự diệt vong! Lò lửa cháy nhiều năm thì cũng sẽ có ngày lụi tàn."
"Vì vậy, hôm nay ta hạ quyết tâm."
Lúc này, trên gương mặt xấu xí của Liêm Tước, có một nét kiên định sáng ngời.
"Ta muốn thay đổi mọi thứ."
"Huynh dự tính làm như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
"Trước đây, ta không muốn tranh giành. Nhưng hiện nay, phải giành lấy vị trí tộc trưởng Liêm gia." Y nhìn Khương Vọng nói: "Ngày trước, ta một dạ đúc binh, không có quan hệ bạn bè. Cho nên, ta muốn nhờ huynh giúp đỡ."
"Ta biết huynh hiện giờ làm việc giúp Trọng Huyền Thắng, hắn ta đang tranh quyền kế thừa với Trọng Huyền Tuân, ta muốn gia nhập với bọn huynh. Chỉ hi vọng tương lai, khi ta muốn sửa đổi Liêm gia, bọn huynh có thể giúp đỡ."
Khương Vọng nhận ra đây là một phần lực lượng vô cùng vững chắc.
Với danh vọng hiện nay của Liêm Tước, đã đủ vốn để tranh đoạt chức vị gia chủ trong gia tộc.
Liêm Gia Thành Nam Dao, là gia tộc mà con cháu hoàng thất đều thèm muốn. Hiện nay, nếu không phải Tề Đế uy vọng ngời ngời, trị vì cực nghiêm thì cũng không tới lượt Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung đến giao thiệp.
Liêm gia tham gia vào đoạt quyền nội bộ của Trọng Huyền gia không nguy hiểm như tranh long. Nói cách khác, nếu Liêm Tước nắm giữ Liêm gia, thì lực lượng khi Trọng Huyền Thắng cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân có thể sử dụng càng nhiều, bớt chút kiêng dè.
Việc này đối với Trọng Huyền Thắng, chính là đưa than ngày tuyết.
Có đồng minh như Liêm gia, cách biệt giữa hắn và Trọng Huyền Tuân càng được kéo gần. Đương nhiên, tiền đề của những việc này là bọn họ có thể trợ giúp Liêm Tước hoàn thành lý tưởng.
Khương Vọng suy nghĩ, không thêm lời thừa thải nữa.
Thành khẩn nói: "Chúng ta là bạn bè, ta có thể đại biểu cho chính mình, giúp huynh vô điều kiện. Nhưng ta không thể quyết định thay Trọng Huyền Thắng."
"Hơn nữa, ta nhất định phải nói với huynh, thế cục hiện nay chúng ta gặp phải vô cùng khó khăn. Chưa nói đến thực lực và quyền lực cá nhân, nhưng quan hệ nhân mạch của Trọng Huyền Tuân đều hơn xa Trọng Huyền Thắng. Hắn ta làm người thừa kế đã rất lâu, còn Trọng Huyền Thắng vừa bắt đầu phát triển. Hiện nay, mặc dù bọn ta rất cần huynh giúp đỡ, nhưng ta mong huynh đừng quyết định liều lĩnh."