Chương 293: Sinh ra đã vậy
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng chỉ nói chỗ tốt, chỗ xấu thì chưa, nhưng đương nhiên trong lòng Khương Vọng nắm được tình hình.
Hắn lẳng lặng nghe xong, chỉ gật đầu nói: "Ngươi nghiêm túc cân nhắc qua thì tốt rồi."
Nói xong, hắn cầm lấy trường kiếm đang nằm ngang trên gối, đứng dậy đi ra ngoài: "Chúng ta đợi chút rồi đi. Liêm Tước bảo ta đi tìm y, còn lời muốn nói."
"Tên thợ rèn kỳ quái không ai bằng kia?"
Khương Vọng bất đắc dĩ nhìn hắn ta, ý là xin đừng nói Liêm Tước như vậy. Còn có, chẳng lẽ ngươi thì đẹp hơn người ta nhiều lắm sao?
"Đi thôi." Trọng Huyền Thắng thờ ơ phất tay.
Đợi Khương Vọng đi tới cửa, hắn ta ngượng ngùng nói: "Chuyện đó, thay ta xin lỗi y."
Đương nhiên, Liêm Tước bị ép phải tự vẫn chứng minh trong sạch, thì Liêm gia chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng những lời châm chọc của hắn ta cũng ảnh hương rất lớn.
Từ tận đáy lòng mà nói, quả thật hắn ta kính trọng bậc người cương liệt này.
Đương nhiên, đường đường là gia chủ tương lai của Trọng Huyền gia, không thể nào tự mình nói xin lỗi. Trừ khi có được cái gì tốt.
…
Là một trong mười người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Liêm thị, đương nhiên Liêm Tước cũng có sản nghiệp của mình ở thành Nam Dao.
Ví dụ như quầy rượu này.
Từng vò rượu mạnh được đặt ngay đại sảnh, múc cho khách một rồi lại một bát. Còn lầu hai thì rải rác mấy gian ghế lô được dùng để tiếp khách.
Chỗ sản nghiệp bao gồm quầy rượu này, chủ yếu dùng cho chi phí trong nhà.
Nhưng cũng không nhiều, bởi vì Liêm Tước xưa nay không có hứng thú với quyền thế và tiền bạc.
Y đi bí cảnh Thiên Phủ để trở nên mạnh hơn, mạnh để nung đúc binh khí tốt hơn, chỉ vậy mà thôi.
Vốn dĩ khi đuổi được Khương Vô Dung, Khương Vọng đã chuẩn bị trực tiếp rời đi với Trọng Huyền Thắng, nhưng bị Liêm Tước níu giữ. Hơn nữa, sau khi hợp tác của cao tầng Liêm thị và Khương Vô Dung không thành, cũng có ý muốn làm thân với Trọng Huyền thị, cho nên đành nán lại.
Trọng Huyền Thắng sẽ không bởi vì ấn tượng không tốt với những người này thì bày ra dáng vẻ ngươi chết ta sống. Lần này đến thành Nam Dao, mục đích của hắn ta cơ bản đều đã đạt được, không có gì phải bực bội.
Muốn làm việc lớn, cũng không thể do tốt xấu trái phải của bất kỳ cá nhân nào quyết định. Có những bậc thang nếu ngươi không bước, thì sẽ có người rút đi. Đám người cạnh tranh với ngươi, chỉ mong ngươi ngã đầu rơi máu chảy.
Nói chuyện với Trọng Huyền Thắng xong, thì Khương Vọng đi đến quầy rượu.
Bước vào gian ghế lô, Liêm Tước đã đợi đợi được một lúc lâu.
Tuy y là người chỉ tỉ mỉ với việc đúc binh khí, nhưng cũng hỏi trước: "Tay của huynh vẫn ổn chứ?"
"Vết thương nhỏ mà thôi." Khương Vọng cười, trên tay hắn quấn mấy lớp băng gạc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hoạt động: "Khi huynh đúc binh khí, chắc cũng bị thương thế này không ít."
"Đúng vậy." Liêm Tước cảm thán, đưa tay cho Khương Vọng nhìn, trên tay chít chít những vết chai sẹo.
Khương Vọng cũng có vết chai, nhưng tập trung chủ yếu ở nơi cầm kiếm và đốt ngón tay. Hoàn toàn không như tay Liêm Tước, chồng chất vết thương.
"Ta có một người bạn, vài năm trước, khi đúc binh khí không khống chế tốt độ lửa, khiến cho lò đúc bị nổ. Bởi vì quá mỏi mệt nên không thể tránh được, đôi mắt không còn nữa. Không phải bị mù, nếu mù vẫn có thể trị, đến Đông Vương cốc hoặc nơi nào đó, tốn nhiều tiền một chút, tóm lại là vẫn còn cách trị. Mà là hai con mắt mất rồi."
"Tình cảm với huynh rất tốt?"
"Ừm, phải. Xem như bằng hữu duy nhất."
"Vậy huynh ấy… bây giờ thế nào?"
"Chịu không nổi đả kích, đã tự sát ngay hôm đó." Liêm Tước bình thản nói.
Thật sự thì, cái nghề đúc binh sư này chẳng dễ dàng chút nào. Vừa vất vả, lại còn nguy hiểm, dễ khiến cho người ta chìm đắm. Những thần binh lợi khí khi được rèn đúc ra, cũng thường là người sử dụng bọn chúng được vang danh tứ hải, phần lớn đúc binh sư lặng lẽ vô danh.
Thiên hạ đều biết chủ nhân của Phúc Quân Sát Tướng là Khương Mộng Hùng, lại có người nào nhớ rõ là ai chế tạo đôi chỉ hổ (1) này cho ông ta?
(1) Chỉ hổ: vũ khí bằng kim loại, có lỗ để xỏ bốn ngón tay qua
Như Liêm thị dạng thánh địa đúc binh sư này thì còn tạm ổn, địa vị và tôn trọng đều có, thực lực cũng không thiếu. Nhưng trong thiên hạ, địa vị thấp kém càng nhiều hơn, đúc binh sư bình thường đều phải nhẫn nhục chịu khổ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khi Liêm Tước muốn chết, thì cao tầng Liêm thị lập tức chịu thua. Liêm Tước đúc ra danh khí Trường Tương Tư, tuyệt đối không thể chỉ là một vãn bối nhỏ bé trong gia tộc, mà là nhân tố quan trong để duy trì thánh địa đúc binh sư của Liêm thị.
Cho dù trước đó bọn họ nghĩ không thông, nhưng sau khi trải qua việc này hẳn là đã nghĩ rõ ràng rồi.
Khương Vọng im lặng.
Bởi vì Liêm Tước không phải người cần được an ủi.
Liêm Tước đặt bàn tay đầy rẫy vết chai lên trên bàn: "Thật ra, cố ý giữ huynh lại là có chuyện muốn thương lượng."
"Huynh cứ nói." Khương Vọng nói.
"Chuyện này nên bắt đầu nói từ Liêm Thiệu, nhớ hắn ta chứ?"
Cái tên châm chọc Liêm Tước ở trước lò rèn kiếm…
Khương Vọng gật đầu.
"Ta từng nói, thật ra hắn ta là một người đáng thương." Liêm Tước chậm rãi nói: "Còn về nguyên nhân, nằm ở chỗ mệnh bài huynh trả cho ta kia..."
Từ trong lời của Liêm Tước, Khương Vọng biết được lịch sử xa xưa của Liêm thị.
Năm đó, cố quốc Liêm thị tan vỡ, cả tộc chạy nạn đi nơi khác.
Lúc ấy, bởi vì truyền thừa đúc binh sư của Liêm thị đã rất nổi tiếng, trên đường đi gặp phải truy sát lại cộng thêm bị phản bội.
Vì bảo toàn gia tộc, đảm bảo bí pháp đúc binh gia tộc không lộ ra ngoài, tránh cho có người đầu hàng địch…
Ngay lúc đó, tộc trưởng Liêm thị đã quyết định luyện chế bản mệnh bài cho toàn tộc Liêm thị, giao cho những trưởng lão trung thành tuyệt đối với gia tộc trông giữ. Một khi phản bội, giết chết không tha.
Những trưởng lão này bình thường không quan tâm tục sự, nhưng nắm giữ đại quyền sống chết của tộc nhân.
Quy định này thật sự bảo toàn được truyền thừa Liêm thị. Để Liêm thị tập trung lực lượng, cắm rễ ở Tề Quốc. Từ không có gì mà xây dựng nên một thành Nam Dao phồn hoa, cũng trở thành một trong ngũ đại thánh địa đúc binh sư.