Chương 296: Hung đồ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng nếu kể về trận ác chiến Tề Hạ ở ba mươi năm trước, e rằng không ai không biết đến tên của hung đồ.
Trận đại chiến năm đó, là trận lập nên địa vị bá chủ Đông Vực của Tề Quốc.
Là nước có thực lực khiêu chiến Tề Quốc tại Đông Vực, chiến lực của quân đội Hạ Quốc vô cùng mạnh mẽ.
Chiến cuộc hai nước kéo dài bốn tháng.
Cuối cùng Trọng Huyền Chử Lương dẫn đầu một cánh quân yểm trợ, đột nhập hậu phương, giết người đồ thành, khiến Hạ Quốc hết lương cùng đường dẫn đến đại loạn.
Trận chiến đó khiến cho Hạ Quốc cường thịnh một thời, áp đảo hai vực đông và nam, hoàn toàn bị đánh thành nửa tàn, không thể không cắt mảng lớn quốc thổ và từ bỏ rất nhiều thuộc địa, ráo riết lui về Nam Vực.
Lúc đó, nếu không phải Cảnh Quốc Trung Vực ra tay với mục đích chế ngự, thì Hạ Quốc đã diệt vong.
Mà bởi vì phong cách lĩnh quân Trọng Huyền Chử Lương trong trận chiến đó cực kỳ hung tàn, nên từ đó bị mang lên danh Hung Đồ.
Có lẽ nguyên nhân bởi cả hai đều hơi béo và mắt híp, nên trong đám tiểu bối, vẫn là Trọng Huyền Thắng mất chỗ dựa từ nhỏ hợp ý với ông ta.
Trọng Huyền Thắng với Trọng Huyền Tuân đều như nhau, đều là cháu trai ruột của gia chủ đương thời Trọng Huyền Vân Ba. Xem như huynh đệ họ hàng cùng huyết thống.
Chẳng qua, phụ thân của Trọng Huyền Thắng chết sớm, chỉ với một điểm này thì so ra đã không bằng Trọng Huyền Tuân.
Nhưng dường như, thế hệ của phụ thân Trọng Huyền Thắng không có nhân tài sáng chói nào. Bằng không quyền kế thừa gia chủ đâu đến lượt Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng tranh giành.
Phụ thân Trọng Huyền Tuân cũng không ngoại lệ. Vẫn có quyền lực địa vị trong trong tộc, nhưng tuyệt đối không khả năng tiến thêm một bước. Chẳng qua, ông ta đã rõ ràng từ lâu, hiện tại chỉ tập trung tinh thần giúp con trai của mình thượng vị.
Hơn phân nửa trưởng bối trong gia tộc có thái độ mập mờ. Vị Trọng Huyền Chử Lương này là người duy nhất phất cờ ngoài sáng nâng đỡ Trọng Huyền Thắng.
Trong thành Nam Dao, một câu của ông ta đã ép lui Đại thái giám Nội Phủ Cảnh bên người Khương Vô Dung, có thể thấy rằng dù thời đại đã qua, nhưng uy danh của Hung Đồ vẫn chưa bị mọi người quên sạch.
"Chào tiền bối." Khương Vọng thành thật chào hỏi, trái lại hắn không có ấn tượng trực quan gì đối với hung uy của ông lão này, chỉ cảm thấy hiền lành gần gũi.
Trọng Huyền Chử Lương híp mắt cười, xem ra cũng rất thích thú với Khương Vọng: "Ánh mắt nhìn người Thắng Nhi còn tốt. Ngươi không tồi chút nào. Kiếm thuật có chút vận vị."
Như bậc cường giả thế này, thì "có chút vận vị" đã là đánh giá rất tốt rồi.
Khương Vọng thản nhiên nhận lấy.
Khó mà có cơ hội ngồi cùng xe với người thuộc đẳng cấp cường giả, hắn thừa dịp hỏi một vài trở ngại trên mặt tu hành.
Trọng Huyền Chử Lương cũng kiên nhẫn giải đáp từng cái một, khiến hắn thu hoạch được không ít.
Sau khi tán gẫu xong việc tu hành, thì xe ngựa đã lái đi rất xa.
Trọng Huyền Thắng muốn trực tiếp đến Hàm Đan - Đô thành của Tề Quốc, tiếp tục việc lúc trước chưa hoàn thành.
Mà Khương Vọng nghĩ, cảm thấy sau khi đánh nhau với Khương Vô Dung, thì nay lại xuất hiện tại Hàm Đan là không quá thích hợp.
Dù cho Khương Vô Dung không muốn tính nợ cũ, nhưng nếu mỗi ngày nhìn thấy hắn thì cũng khó tránh nhịn không được.
Cho nên, hắn chủ động hỏi Trọng Huyền Thắng: "Hiện tại, kiếm của ta đã đúc thành, đạo thuật thì cần thời gian để thông thạo, tu hành trong thời gian ngắn cũng rất khó phá cảnh. Ngồi không cũng vô dụng, có chuyện gì ta có thể hỗ trợ không?"
Quan hệ giữa hắn với Trọng Huyền Thắng không còn đơn giản là môn khách, mối hợp tác với Liêm Tước đã buộc bọn họ chặt càng chặt hơn, có thể nói là vinh nhục cùng hưởng.
Trọng Huyền Thắng cũng không khách sáo với hắn, lúc này dẫn Khương Vọng đến Hàm Đan, thì phiền phức nhiều hơn hỗ trợ.
Hắn ta nghiêm túc nghĩ, rồi nói: "Thật là có một việc. Trọng Huyền gia ta ở Dương Quốc có một mỏ khoáng Thiên Thanh Thạch, thỉnh thoảng sẽ cho ra một số Thiên Thanh Vân Thạch quý giá. Lúc trước, khi có được mỏ khoáng này, dự tính trữ lượng còn ba mươi năm. Thế nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hiện nay mới khai thác năm năm thì dường như đã bị cạn kiệt, sản lượng giảm xuống rất nhanh. Đây là một trong số những việc ta tiếp nhận hiện nay, nếu huynh có hứng thú thì thay mặt ta đến Dương Quốc xem xét tình hình một chuyến."
Tề Quốc là cường quốc của thiên hạ, không chỉ quốc thổ bao la mà còn có không ít thuộc địa.
Gọi thuộc địa là vì những nước đó phụng Tề Quốc làm mẫu quốc. Mỗi một năm đều phải cống lên tài nguyên, một khi Tề Quốc xuất chinh, thì thuộc địa các nơi cần phải tổ chức số lượng quân đội nhất định tùy hành.
Ngược lại, Tề Quốc có nghĩa vụ bảo hộ những quốc gia này không bị nước khác xâm lược.
Dương Quốc chính là một trong những thuộc địa của Tề Quốc.
Trọng Huyền gia làm vọng tộc của Tề Quốc, có sản nghiệp ở các quốc gia láng giềng thì cũng rất bình thường, nhất là dạng nước thuộc địa như Dương Quốc này.
Khoáng mạch có trữ lượng tới ba mươi năm, đột nhiên sản lượng giảm xuống, trong đó chắc chắn có sự tồn tại bất thường.
Đương nhiên, Thiên Thanh Vân Thạch là vật liệu đúc pháp khí rất tốt, nhưng chỉ là cộng sinh với Thiên Thanh Thạch, cho nên sản lượng cũng không cao. Nếu là lúc trước, giá trị của mỏ khoáng này trong những sản nghiệp Trọng Huyền Thắng tiếp nhận không phải là rất lớn, nhưng hiện giờ có Liêm Tước thì hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt Trọng Huyền Thắng, đó đã không còn là mỏ khoáng nữa, mà là pháp khí đã chế luyện thành hình!
Cho nên hắn ta mới xem trọng việc này như vậy, để Khương Vọng qua đó giải quyết.
Đương nhiên, từ mặt khác mà nói, mặc dù thực lực hiện nay của Khương Vọng cũng đã rất ổn, nhưng dưới sự phân tranh nội bộ ở Tề Quốc, suy cho cùng thì tác dụng cũng không phải quá lớn. Giá trị chân chính của hắn nằm ở tư cách thần thông nội phủ, nằm ở tương lai.
Kiếm chút tiếng tăm liền chạy, ở bên ngoài tích lũy và phát huy thực lực cùng tiềm lực rồi trở lại, mới là vương đạo.
Khương Vọng không nghĩ nhiều đã đáp ứng, dù sao thì Tề Quốc hay Dương Quốc đối với hắn đều là ngoại quốc, ở đâu cũng như nhau.
Hắn đồng ý phải giúp Trọng Huyền Thắng tranh đoạt, không cần nói nhiều, cứ tận khả năng của hắn là được.