Chương 302: Thanh Bài
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên mặt người này dày đặc những vết sẹo khó coi đến mức có chút đáng sợ.
Bất ngờ là trên người gã mơ hồ ẩn hiện có khí tức tu vi của Nội Phủ cảnh.
Nhưng mà gã cứ ngồi yên như vậy lặng lẽ nhìn ra bên ngoài: “Lâm Hữu Tà quả thực danh bất hư truyền. Cuối cùng các ngươi vẫn tìm được ta.”
Giọng nói của gã cũng rất lạ, khô khốc và khó nghe, ngữ điệu bình thản, họ căn bản không nghe ra giọng nói thật sự.
"Sao phải khổ như vậy?" Lâm Hữu Tà hỏi.
Nhưng nàng không có được đáp án.
Người trước mặt lập tức nổ tung trước mắt các thanh bài bổ đầu!
Đường đường là cường giả của Nội Phủ Cảnh, gã hoàn toàn có năng lực cai quản một thành.
Nhưng khi bị phát hiện gã lại chọn cách tự nổ tung mà chết.
Những thanh bài bổ đầu ở đây đều là người đã quen nhìn mọi sự trên đời cũng phải ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này.
“Chuyện gì thế này?” Bổ đầu Nội Phủ Cảnh hỏi.
“Đem thi thể của hắn đến cho tên nhóc Trương thị Phụng Tiên kia đi. Vụ án này đã kết thúc.” Lâm Hữu Tà thở dài: “Gã chính là hung thủ đã hại cả nhà Trương thị.”
“Nhưng…” Bổ đầu Nội Phủ Cảnh hỏi: “Vì sao chứ?”
Lâm Hữu Tà lắc đầu, xoay người đi.
“Trách nhiệm của ta là tìm hung thủ. Còn câu chuyện ở phía sau ta không có đáp án.”
...
Dương Quốc, quận Nhật Chiếu, Gia Thành.
Khoáng mạch Thiên Thanh Thạch mà Trọng Huyền gia nắm giữ nằm trong thành vực này.
Trước khi đi vào Dương Quốc, Khương Vọng cũng đã cho phu xe của Trọng Huyền gia trở về.
Hắn vốn không nghĩ tới việc dùng luôn thân phận sứ giả của Trọng Huyền gia để vào thành, ngoài sự bình yên giả dối thì chẳng thấy được cái gì cả.
Dương Quốc cũng gần giống với Trang Quốc, là một nơi hung thú hoành hành.
Trên quan đạo nối liền các thành, cách một đoạn sẽ khắc ấn trận pháp xua đuổi hung thú, những nơi ở bên ngoài đều là nơi nguy hiểm.
Khương Vọng dừng lại trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài thành.
Trước đây khi còn ở Du Mạch Cảnh hắn đã có thể tự nhiên đi lại giữa hung thú.
Với thực lực hiện tại của hắn bây giờ, chỉ cần không có quá nhiều hung thú vây quanh thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Cái gọi là nơi nguy hiểm chỉ là đối với người bình thường.
Thứ hắn khiến người ta chú ý nhất, hẳn là mái tóc bạc trên dung nhan còn đương tuổi thiếu niên. Dương Quốc là thuộc địa của Tề Quốc, có thể sẽ để ý chuyện ở Thiên Phủ bí cảnh. Nói không chừng người ta sẽ dựa vào mái tóc bạc này biết được lai lịch và ý đồ của hắn.
Hắn cần phải che giấu nó trước khi bắt đầu kế hoạch.
Hiện tại Khương Vọng có một viên Dưỡng Niên Đan tăng một năm tuổi thọ, một Thọ Quả tăng mười năm tuổi thọ.
Sở dĩ lúc trước hắn không nuốt nó ngay là vì hắn muốn tiếp tục cảm nhận trạng thái già yếu để đẩy nhanh việc hoàn thành kiếm thức cuối cùng trong tam đại kiếm thức của mình.
Nếu không thể tránh được chuyện già đi một lần, vậy thì hắn muốn lợi dụng tình trạng này.
Hiện tại, hắn dự cảm hắn có thể xuất kiếm thức kia bất cứ lúc nào, vì vậy hắn cũng không cần tiếp tục ức chế nữa.
Hắn nuốt Dưỡng Niên Đan trước.
Viên đan này là do nghiền mai rùa thánh thú hộ quốc của Hữu Quốc thành bột rồi chế tạo ra. Chiến lực của con thú lớn đó sắp đạt đến Động Chân Cảnh, vì vậy cả người nó đều quý giá.
Tất nhiên Triệu Thương - quốc sư của Hữu Quốc còn có thứ có hiệu quả tốt hơn Dưỡng Niên Đan nhưng nó không có liên quan gì đến Khương Vọng nữa.
Dưỡng Niên Đan không có mùi vị gì, nhưng sau khi nuốt lại cảm thấy có một cảm giác ấm áp lan tỏa, trong chốc lát liền hết.
Khương Vọng tiếp tục nuốt Thọ Quả kia, vừa vào đến miệng là tan ra một cách mát lạnh ngọt ngào. Nó từ yếu hầu của Khương Vọng chảy xuống, thấm vào toàn bộ cơ thể.
Khi thực lực được nâng cao thì sẽ kéo dài được tuổi thọ, mà hắn còn dùng cả Dưỡng Niên Đan và Thọ Quả để bù vào. Tuổi thọ lúc này so với trước lúc hắn sử dụng Bạch Cốt Độn Pháp cũng không ít hơn bao nhiêu.
Đương nhiên, điều đáng tiếc là hiệu quả của Dưỡng Niên Đan và Thọ Quả chỉ có tác dụng một lần, hắn uống lại lần nữa thì cũng vô dụng.
Khương Vọng cảm thấy da đầu hơi ngứa, tay hắn chỉ lướt qua một lần, toàn bộ tóc bạc liền biến mất hoàn toàn.
Một chiếc gương nước nhưng tụ trước mặt hắn, Khương Vọng nhìn bản thân trong gương, hắn đã biến thành một tên đầu trọc thanh tú.
Sau đó, những sợi tóc vừa đen vừa cứng nhanh chóng mọc lên, dài đến tai mới dừng.
Không dài như trước kia nhưng cũng có thể búi lên được.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không búi Đạo kế nữa.
Hắn đã không còn tình cảm với Trang Quốc, với Đạo môn.
Hắn chỉ buộc lên tùy ý.
Hiện tại hắn mặc quần áo bình thường, hông đeo trường kiếm, khống chế sự dao động của đạo nguyên. Nếu giờ có đi trên quann đạo thì nhìn cũng chẳng khác gì thiếu niên bình thường.
Trừ trái tim nặng trĩu kia.
…
Vì Tề Quốc là bá chủ phía Đông, nên đương nhiên lời nói của họ rất có giá trị.
Mặc dù chiếm giữ khu vực phía Đông có đất đai màu mỡ, cai quản nhiều thuộc địa nhưng họ cũng ngầm giúp đỡ không ít tông môn trên hải đảo.
Nhưng không phải tất cả các thế lực ở phía Đông này đều khuất phục trước sức mạnh của hoàng triều Khương thị.
Thánh địa Pháp gia Tam Hình Cung và thánh địa Phật môn ở phía đông là Huyền Không Tự của có địa vị cao hơn hẳn những tông môn bên ngoài thì không cần nói thêm gì.
Những đại tông môn như Điếu Hải Lâu nằm trên quần đảo gần biển và Đông Vương Cốc y độc song tu cũng nghiễm nhiên như một nước độc lập, chỉ chưa lập nên thể quốc gia mà thôi.
Còn như Khúc Quốc, Trịnh Quốc… nằm ở giáp biên giới Bắc Vực và Đông Vực cũng đều có chủ quyền, là quốc gia độc lập tự trị.
Ở Bắc Vực còn có Mục Quốc ngấm ngầm kết giao với Cảnh Quốc - bá chủ của Trung Vực, mấy năm gần đây còn dám diễu võ giương oai với Tề Quốc.
Giữa Khúc Quốc và tông địa Đông Vương Cốc có một khe núi vừa sâu hút vừa đồ sộ.
Tên của nó là Đoạn Hồn Hiệp.
Cái khe núi này thậm chí còn dài hơn cả tông địa của Đông Vương Cốc.
Nó bắt đầu từ Dương Quốc ở phía bắc DUng Quốc mà trải dài đến tận hoang mạc phía Bắc, nghe nói rằng cách lưu sa vô tận cũng không xa.
(1) Lưu sa: chỉ sa mạc Tháp khắc lạp mã can (Takla Makan) ở tây bộ tỉnh Tân cương, Trung Quốc.