Chương 303: Đoạn hồn tại hiệp, độc cô hà an
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nó tựa như đại dương không đáy ở điểm cuối phương Đông, tựa như hoang mạc khô cằn ở điểm cuối phương Bắc.
Người bình thường cũng biết lưu sa vô tận ở giữa hoang mạc có bao nhiêu nguy hiểm.
Bởi vì khe núi này vừa dài vừa sâu, hơn nữa nó còn kéo dài một đường đến những nơi đầy bí ẩn đáng sợ đó, dường như đang chạy thẳng xuống địa ngục.
Người đi ngang qua nơi đây, đi mười lần thì cả mười lần đều sợ mất hồn. Vì vậy nó mới cái tên Đoạn Hồn Hiệp.
Nơi đây hiếm khi có dấu chân gười.
Nhưng vào lúc này trong Đoạn Hồn Hiệp có bảy bóng người đang đứng trên vách đá dựng đứng.
Đó là một mặt cách của vách đá, nhìn lên chẳng thấy chỗ vịn, nhìn xuống không thấy đáy, hoàn toàn không có gì để dựa vào.
Vậy mà bảy người họ đứng vững như cây tùng, chỉ có y bào tung bay.
Một nam nhân có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt tựa sao đứng trước mặt mọi người, thấp thoáng đang cầm một cái đầu người.
Nếu Khương Vọng có ở đây thì hắn sẽ lập tức nhận ra người này chính là Doãn Quan mà hắn quen biết lúc ở Hữu Quốc.
Chỉ thấy y một thân tóc dài bay bay, thân hình cường tráng. Mặc áo bào xanh, thắt lưng treo ngọc bội. Mày kiếm tới tóc mai, sở hữu khí chất đặc biệt mà chỉ trên người y mới có.
Trong số bảy người đó, người thì đeo khăn che mặt, người đeo mặt nạ, mỗi người một cách khác nhau để che đi diện mạo.
Chỉ có mình y lộ mặt đứng đối diện với sáu người kia.
Tuy y mới vừa rời khỏi Hữu Quốc chưa bao lâu nhưng Doãn Quan thực sự không làm lãng phí thời gian.
Lúc này y đang triệu tập sáu tên tuy khi chất khác nhau nhưng đều là bậc cường giả, đương nhiên không phải để cùng ngắm phong cảnh của Đoạn Hồn Hiệp. Chỗ này không có phong cảnh, cũng không có người bằng lòng cùng ngắm cảnh.
“Nếu chúng ta đã quyết định tập trung lại, dựa vào năng lực của các ngươi để làm việc khác thì sẽ rất lãng phí.” Doãn Quan nói một cách hờ hững nhưng gió có thổi to đến đâu cũng không át được giọng nói của y: “Con đường của tổ chức hùng mạnh này sẽ bắt đầu từ việc giết người.”
"Vậy." Một người đối diện y cất giọng nói khàn khàn: "Nhóm của chúng ta sẽ tên là gì?"
“Chúng ta đều không có nơi để đi, ngay cả địa ngục cũng không chào đón chúng ta, không phải sao?”
Doãn Quan đứng ngược hướng gió, tóc bay phất phơ, y nhìn qua đỉnh đầu họ, không rõ là nhìn nơi nào.
"Vậy thì gọi là Địa Ngục Vô Môn đi."
...
Gia Thành của quận Nhật Chiếu có diện tích xấp xỉ thành Phong Lâm, hoặc là chỉ lớn hơn một chút.
Mấy đời Tịch gia đã ở đây cai quản thành vực này, có thể nói là đã cắm rễ rất sâu tại đây.
Mạch khoáng Thiên Thanh Thạch của Trọng Huyền gia cũng nằm ngay trên trấn Thanh Dương ở Gia Thành.
Đình trưởng Hồ Do chính là người phụ trách tất cả sự vụ của Trọng Huyền thị tại trấn Thanh Dương. Trên thực tế, cũng bởi vậy nên trấn Thanh Dương không hề bị Gia Thành quản thúc.
Vì Dương Quốc là thuộc địa của Tề Quốc, vì vậy nên nhiều lúc bọn họ không thể quá cứng nhắc.
Sau khi Khương Vọng biết được khái quát về chuyện mạch khoáng Thiên Thanh Thạch đột nhiên giảm số lượng, suy đoán đầu tiên của hắn chính là vấn đề nằm ở Gia Thành và trấn Thanh Dương.
Gia Thành có tổng cộng tám trấn nhưng vì Trọng Huyền gia đã khai khẩn một mạch khoáng ở đây nên trên thực tế chỉ còn bảy trấn. Chính vì vậy nên chưa chắc Tịch gia không giở trò gì.
Dĩ nhiên là họ không thể hiện ra ngoài mặt mà chỉ âm thầm dùng vài thủ đoạn khiến mạch khoáng dần dần khô cạn, phá hủy sự nghiệp kinh doanh ở đây của Trọng Huyền gia cũng là chuyện có thể xảy ra.
Còn Hồ Do đã làm cho Trọng Huyền gia lâu như vậy, có lẽ gã không có gan giở trò, hoặc có giở trò cũng không đến mức để lộ ra rõ ràng như thế.
Chỉ cần Trọng Huyền gia còn kinh doanh mạch khoáng trên danh nghĩa, Hồ Do chính là vua chúa ở trấn Thanh Dương. Gã không nghĩ cách kéo dài tuổi thọ của mạch khoáng thì thôi, làm sao có thể ngu xuẩn đến nỗi tự hủy hoại bát cơm của mình như vậy.
Nếu sự việc có thể đơn giản một chút là tốt nhất, nhưng Khương Vọng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Phải tự mình tra ra sự thực mới có thể xác định vấn đề.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Khương Vọng phải cải trang thành như vậy.
Khu quặng mỏ khai thác Thiên Thanh Thạch giống như một thôn xóm nhỏ, thường xuyên có tu sĩ canh giữ, còn có trận pháp bảo hộ.
Không ít thợ mỏ ở luôn tại đây.
Cũng có quan đạo nối liền quặng mỏ với trấn Thanh Dương nhưng quặng mỏ của Trọng Huyền gia dĩ nhiên không cần phải nhờ Dương Quốc trông nom.
Đường đó không đủ an toàn vì trận pháp xua đuổi hung thú rất dễ bị phá hủy.
Chính vì khu này nguy hiểm như vậy nên thợ mỏ ít khi rời khỏi, mỗi tháng đều do tu sĩ trông coi đưa về trên trấn.
Khương Vọng tiến đến chỗ mấy tu sĩ trông coi quặng.
Tên của khu mỏ này là Quặng mỏ Hồ thị.
Mấy cái bảng hiệu lớn treo ở trước cổng đung đưa đung đưa.
Nhiệm vụ bảo vệ của khu mỏ chủ yếu là canh chừng hung thú chứ không quá để tâm tới người. Dù cho có trộm tới viếng thì cũng chẳng lấy được thứ gì, chúng cũng đâu thể nào ôm một đống khoáng thạch trở về chứ.
Hơn nữa, ở đây có tu sĩ siêu phàm canh giữ, nếu có tu sĩ đến đây cướp bóc thì đúng là mất nhiều hơn được, thổ phỉ đến đây chính là tìm chỗ chết.
Khương Vọng nhanh chóng tìm được quản sự của quặng mỏ, nói rằng bản thân muốn tìm một công việc ổn định.
Quản sự quặng mỏ cũng là người trong nhà họ Hồ, có quan hệ với Hồ Do.
Khương Vọng biết được điều này vì chỉ cần nói khéo một chút là gã đã bắt đầu khoe khoang đủ thứ.
“Khụ, ngươi biết đó, ta là người nhà của Hồ đình trưởng. Ta phụ trách quặng mỏ này, trách nhiệm rất lớn.” Hồ quản sự rít một hơi thuốc lá, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
"Độc Cô An."
"Ngươi biết võ?"
"Tu sĩ Du Mạch Cảnh."
Bộp.
Hồ quản sự ngã ngửa xuống đất.
Lại vội vàng đứng dậy nắm tay Khương Vọng, khuôn mặt hèn mọn: “Tu sĩ lão gia?”
Khương Vọng dứt khoát giật tay lại: “Sao, các ngươi không nhận tu sĩ siêu phàm?”
Mỗi tháng cũng là nhờ các tu sĩ siêu phàm mà thợ mỏ mới có thể an toàn thở về trấn Thanh Dương, tất nhiên là nhận rồi.
"Thu thu thu, thu thu thu." Hồ quản sự vỗ đùi, rồi dùng bản tính gian xảo vốn có của người thường, lén liếc Khương Vọng nói: "Chỉ sợ điều kiện khó khăn, ngươi sẽ thấy chướng mắt đó."
"Nói nghe thử đi." Khương Vọng nói qua quýt, quan sát xung quanh.
Mới bước vào đây không lâu hắn đã phát hiện một điều rất thú vị.