Chương 305: “Ta mà có thì ta có thể không điều tới cho ngươi sao?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng suýt chút nữa thì bị nghẹn.
Đông Vương Cốc là tông môn y đạo nổi tiếng, lại ở gần Tề Quốc. Lúc Trọng Huyền Thắng giải thích cho hắn về những thế lực xung quanh cũng có nhắc đến rất nhiều.
Lúc ấy ở Thiên Phủ bí cảnh hình như cũng có tu sĩ Đông Vương cốc tham dự.
Cái tên Thanh Mộc tiên môn vang dội đến thế, họ Cát này kiêu ngạo như thế, hắn còn tưởng là địa danh khó lường nào đấy ấy! Trong lúc hắn còn đang thắc mắc vì sao chưa từng nghe Trọng Huyền Thắng nhắc đến thì kết quả chỉ là một tông môn phụ thuộc Đông Vương cốc.
Cấp bậc này miêu tả thế nào nhỉ?
Kể ra thì nó chỉ tương đương với đạo viện của thành Vọng Giang.
Với thực lực của Khương Vọng bây giờ, ngoại trừ viện trưởng Thành Đạo viện và Lâm Chính Nhân ra trên cơ bản đã có thể tung hoành ngang dọc. Thậm chí cho dù là Lâm Chính Nhân đã đạo mạch đằng lòng thì hắn cũng chưa chắc đã không đủ sức đấu một trận.
“Như sấm... bên tai.” Khương Vọng miễn cưỡng nói.
“Về sau tất cả mọi người còn sẽ sống chung lâu dài.” Hồ quản sự lên tiếng đúng lúc: “Độc Cô gia, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngài nhé? Mặc dù hơi nhỏ một chút nhưng cũng là một viện độc lập, có được không?”
“Chỗ ở thế nào cũng được, ta không bắt bẻ đâu. Còn nữa, ngài lớn tuổi như vậy, đừng gọi ta là gia, ta gánh không được đâu. Gọi ta A An là được rồi.” Khương Vọng mỉm cười bổ sung: “Nói thế nào người nhà mẹ đẻ của Hồ đình trưởng đúng không? Ngài có thân phận thế nào cơ chứ!”
“Ôi! A An! Thế ngươi đứng đây đợi một lát nhé!” Hồ quản sự vui vẻ gọi một tiếng, tư vị được khen thật tuyệt, lão ta vui vẻ bước ra ngoài, đích thân đi thay giường chiếu cho Khương Vọng.
Dĩ nhiên không thể nào xây cho Khương Vọng một nơi ở mới, đúng lúc tu sĩ trước đã rời đi, tiểu viện còn thừa ấy chỉ cần thu dọn một chút là ở được.
Đợi Hồ quản sự đi xa, Cát gia mới đột ngột nói:
“Ngươi khách khí với phàm nhân như hắn làm gì? Chúng ta là người giới tu hành, sao lại ngang hàng với tục vật này chứ?”
Khương Vọng cực kỳ ghét những kẻ thực lực chẳng ra làm sao mà tự cho mình là Siêu Phàm, xem chúng sinh như kiến hôi.
Lúc đầu chẳng qua hắn chỉ cảm thấy lão nhân này không có chừng mực, lại thích khoác lác thôi, thấy cũng khá thú vị nhưng bây giờ thì hắn thật sự cảm thấy ghét rồi.
Nhưng ngoài mặt hắn chẳng thể hiện gì, chỉ tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống.
Cát gia như đang vô tình nói: “Mỗi tháng ngươi được mấy viên đạo nguyên thạch?”
Khương Vọng xuất thân từ Thành đạo viện của một nước phụ thuộc Đạo môn chính thống, chưa từng chứng kiến cuộc sống của người tu hành tầng lớp chót thật sự.
Tuy nhiên tâm tư xấu xa của loại người này ở tầng lớp nào cũng không hề mới mẻ.
Khương Vọng ngẩng đầu lên nhìn lão ta một cái, không nói gì.
Được người ta gọi là gia này gia nọ, thật sự coi mình là gia luôn à.
Lão tu sĩ họ Cát này chờ một lúc, thấy Khương Vọng từ đầu đến cuối không thèm để ý đến mình sắc mặt trở nên khó coi, vung tay bỏ đi.
Lúc nói chuyện lão ta không hề nể nang Xuyên Tử đang canh gác ở cửa, Xuyên Tử cũng cúi đầu khom lưng khi lão ta rời đi, giống như đã quen với nhận thức thân phận này.
Khương Vọng nhắm mắt ngồi tĩnh tọa một lúc, Hồ quản sự đã chậm rãi quay lại.
Có lẽ lão ta quá mức kích động, hai chữ “A An” hét nhanh quá nên hai chữ biến thành một, hét lên “An”.
“Giường của ngươi ta cho người trải xong rồi, ngươi đi xem thử có được không?”
Khương Vọng nhìn gương mặt nhúm nhó của lão ta mà nổi hết da gà, mãi một lúc mới hoàn hồn.
Hắn đáp: “Vâng”.
Dĩ nhiên điều kiện ở mỏ quặng không tốt lắm, nhưng mỏ quặng Hồ thị vẫn chuẩn bị tiểu viện riêng cho tu hành giả canh giữ nơi này.
Còn về việc vì sao có bốn tu hành giả mà lại có sáu tiểu viện thì người thông minh vừa nhìn hiểu ngay.
Chỉ cần Trọng Huyền gia không đột nhiên đến kiểm tra, sáu tiểu viện này mãi mãi sẽ không ở hết.
Ăn ở của tu sĩ đều tách biệt với thợ mỏ, bình thường gần như không gặp nhau.
Lúc đi đến cửa tiểu viện họ lại gặp một đại thúc râu ria xồm xoàm, mắt cụp xuống.
“Hướng gia!” Hồ quản sự lên tiếng chào hỏi.
Đại thúc được gọi là Hướng gia chỉ đưa tay lên một cái coi như đáp lại, mắt không hề chớp, tiếp tục đi con đường của mình.
Hồ quản sự đã quen với tính cách của ông ta, vừa đẩy cửa vừa giải thích: “Hướng gia vậy đấy, không phải có ý kiến với ai đâu. Chỉ là cách sống thôi!”
Khương Vọng gật đầu.
Tiểu viện bố trí rất bình thường, nhưng ở mỏ quặng như thế này thì cũng coi như khá lắm rồi.
Bởi vì nó mới được thu dọn nên trông cũng khá sạch sẽ, sáng sủa.
Khương Vọng nhìn thoáng qua một cái, tỏ ý hài lòng.
Hồ quản sự thì hơi nhăn nhó nói: “A An, ngươi vừa tới, thị nữ trong viện chưa có. Trước đó ta có nhờ thị nữ của Trương gia tới quét dọn viện tử giúp. Cuối tháng về trên trấn, mới có thể tuyển thị nữ mới cho ngươi được.”
Hồ quản sự nhìn Khương Vọng, hình như cũng hơi ngại mở miệng: “Mấy ngày này, hay là, ngươi dùng tạm Xuyên Tử có được không?”
“Trương gia” hẳn là tu sĩ Siêu Phàm thứ ba của mỏ quặng Hồ thị, theo cách nói của Hồ quản sự thì hẳn cũng là một người khá dễ nói chuyện.
Còn về thị nữ...
Khương Vọng lặng lẽ nhìn Xuyên Tử mặt mày thật thà.
Xuyên Tử cũng cười ngây ngô nhiệt tình.
“...”
Khương Vọng cố ý hỏi: “Sao Hồ quản sự quyền cao chức trọng, lại là người nhà mẹ đẻ của Hồ đình trưởng mà bản thân lại không có thị nữ hầu hạ.”
“Ta mà có thì ta có thể không điều tới cho ngươi sao?” Hồ quản sự nói, ghé lại sát bên tai Khương Vọng, thầm thì: “Vợ ta tháng nào cũng đến kiểm tra một lần, bà ấy, móng tay nhọn lắm.”
Khương Vọng liền cười: “Được rồi được rồi, Hồ quản sự. Ta không quý giá vậy đâu, không cần có người suốt ngày hầu hạ. Các ngươi chỉ cần chuẩn bị đồ ăn đúng giờ là được.”
Hồ quản sự thấy hắn dễ nói chuyện như vậy liền cười đến mức gương mặt nhúm nhó, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thuận mắt.
Miệng lão ta thì vẫn nghiêm túc nói: “Đợi cuối tháng đi, cuối tháng chắc chắn ta sẽ chọn cho ngươi một người đáng yêu lanh lợi!”