Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 304: Quặng mỏ Hồ thị

Chương 304: Quặng mỏ Hồ thị


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Căn cứ theo giới thiệu của Hồ quản sự.
Quặng mỏ này có hơn mười hộ vệ bình thường, đều là võ giả phàm tục.
Tác dụng của bọn họ vẻn vẹn chỉ là duy trì trật tự giữa các thợ mỏ.
Trong mỏ rất thường xảy ra chuyện đánh nhau, không thể không quản thúc.
Tu sĩ Siêu Phàm có ba người, vốn có bốn người nhưng một người đợt trước đã đi rồi.
Trước khi Khương Vọng tới đã thăm dò kỹ càng, Hồ quản sự đang sầu lo vì chuyện này. Điều kiện quặng mỏ cực khổ, phần lớn tu sĩ Siêu Phàm không ai muốn tới đây.
Vất vả lắm mới có hắn tự tiến cử mình như vậy nên không thể không nhận hắn.
Đương nhiên, ép giá là một lưu trình không thể thiếu.
“Mỗi tháng một đạo nguyên thạch.” Hồ quản sự nói, so so ngón tay: “Sao nào?”
Ngay tại căn phòng là phòng làm việc của lão ta có một lỗ thủng hình tròn rõ ràng vừa mới được đắp lại, hơn nữa đắp còn rất qua loa.
“Có phải là hơi ít quá không?” Khương Vọng cố ý lộ vẻ khó xử.
“Không ít đâu.” Hồ quản sự bắt đầu lải nhải tính toán cho Khương Vọng nghe: “Trước kia có vài tu sĩ lão gia, mỗi tháng cũng chỉ được nhận nửa viên đạo nguyên thạch thôi. Đạo nguyên thạch này ấy à, không phải ta đâu. Là do Trọng Huyền gia trả đấy. Có biết Trọng Huyền gia không? Là gia tộc Tề Quốc đấy! Hồ đình trưởng là người của Trọng Huyền gia, đó là nhà mẹ của ta đấy!”
Khương Vọng cố ý đụng đụng vào lỗ thủng kia: “Cái lỗ này không nhỏ nhỉ. Bị sao thế?”
“Vẫn chưa đắp xong, đợi lát ta sẽ cho người đắp lại.” Hồ quản sự né tránh, cắn răng nói: “Thế này nhé, một viên nửa tháng, thế nào?”
Trong lòng Khương Vọng cười cười, lỗ thủng này rõ ràng bị một loại đạo thuật nào đó tạo ra, đại khái đây chính là nguyên nhân mỏ quặng mất đi một tu sĩ. Vốn tu sĩ Siêu Phàm đồng ý đến quặng mỏ như thế này đều vì muốn yên ổn. Ngoài mỗi tháng hộ tống thợ mỏ về trấn một lần thì cũng không có chuyện gì khác.
Trong tình huống bình thường, hai tu sĩ Du Mạch Cảnh là đã đủ hộ tống an toàn trên đường rồi. Dù sao quan lại Dương Quốc cũng sẽ không cho phép hung thú quá mạnh tới gần khu dân cư.
Nếu động một chút là phải chiến đấu thì nửa đạo nguyên thạch sao có thể giữ được bọn họ.
Khu mỏ Hồ thị hơn nửa năm trước đã có người từng xông vào một lần, giao thủ với tu sĩ canh gác ở đây.
Tình hình cụ thể thì không hỏi thăm được. Nhưng kỳ lạ là, lần đó mỏ quặng Hồ thị không bị mất gì cả.
Hồ quản sự không muốn nói nhiều về lỗ thủng này rõ ràng có chút vấn đề.
Thực ra trong lòng Khương Vọng biết rõ, mỗi tháng Trọng Huyền gia điều động cho mỏ quặng này mười đạo nguyên thạch, theo cái giá mà Hồ quản sự nói đủ để mời sáu tu sĩ. Bây giờ mỏ quặng Hồ thị chỉ mời bốn tu sĩ Du Mạch Cảnh, số đạo nguyên thạch còn lại dĩ nhiên đã bị ăn bớt rồi.
Trời cao hoàng đế xa, đây cũng là chuyện rất thường gặp, cũng không đáng để Khương Vọng phải vạch trần ngay bây giờ.
Khương Vọng giả vờ do dự một chút, mới nói: “Cũng được.”
“Vậy được!” Hồ quản sự thật sự vui mừng, nói với một người khỏe mạnh đứng ngoài cửa: “Xuyên Tử, mời Cát gia đến đây!”
Lão ta cười lấy lòng Khương Vọng nói: “Cát gia cũng là tu sĩ lão gia, hai người luyện tay thử coi như thử thách. Những người mới tới mỏ quặng đều phải có lưu trình này, mong lượng thứ.”
Khương Vọng cười cười: “Hiểu.”
“Cát gia” là một lão đầu tử gầy gòm, mặc áo ngắn màu đen, đi đôi giày vải, vừa nhìn cũng khá có dáng vẻ cao nhân.
Có lẽ lão ta được người ở mỏ quặng nịnh nọt đã quen nên mắt luôn ở trên cao nhìn xuống.
“Chính là tiểu tử này đấy à?” Cát gia liếc Khương Vọng một cái, hỏi Hồ quản sự.
Theo lão ta, tiểu tu sĩ này chắc chắn là của một tông môn xuống dốc nào đó, thực lực kém, không lặn lộn bên ngoài được chỉ có thể đến mỏ quặng như thế này kiếm ít đạo nguyên thạch, hỗ trợ tu hành.
Dù sao lão ta cũng chỉ có thể kiếm sống ở nơi như thế này... Nhưng Cát gia lão ta đã lớn tuổi rồi.
Được thôi, lớn tuổi trong lĩnh vực Siêu Phàm không phải ưu thế gì, nhưng lão ta có kinh nghiệm phong phú.
Đều yếu, nhưng Cát gia lão ta yếu mà có rất nhiều kinh nghiệm, yếu mà rất phong phú vậy thì chắc chắn lão ta sẽ mạnh hơn kẻ yếu mà không có kinh nghiệm phong phú, yếu mà vênh váo tự đắc rồi.
Cùng là tu sĩ Siêu Phàm lão ta nhất định phải truyền lời qua Hồ quản sự chứng tỏ là rất ngạo mạn.
“Là ta.” Không đợi Hồ quản sự lên tiếng, Khương Vọng nói thẳng: “Thử tay nào, lão nhân gia?”
Cát gia thổi râu, không nhiều lời, chụp một cái lên đỉnh đầu Khương Vọng.
Chỉ là luận bàn thôi nhưng lão ta lại ra tay vô cùng độc ác, lần nào cũng đánh vào vị trí yếu hại.
Khương Vọng miễn cưỡng khống chế phản ứng bản năng của cơ thể mới không một kiếm kết liễu người này.
Hai người ta một chiêu ngươi một chiêu, cùng “loạn chiến”.
Ít nhất trong mắt Hồ quản sự, trận luận bàn này cực kỳ ngoạn mục. Hai bên đánh qua đánh lại, leng keng không dứt, đúng là cao thâm mạt trắc, dư vị vô tận.
Còn trong mắt Cát gia thì người này đúng là hậu sinh khả úy. Tiểu tử này mặc dù công pháp kém nhưng căn cơ cũng coi như tạm được, có thể chống đỡ được lâu như vậy.
Nếu cứ tiếp tục đánh, lão nhân gia này cũng rất mệt mỏi, đạo nguyên tiêu hao lớn như vậy phải dùng đạo nguyên thạch để bổ sung, không đáng.
Vừa nghĩ đến đây, Cát gia nhẹ nhàng phất một cái, kết thúc thử tay.
Lão ta gật đầu nói với Hồ quản sự: “Ừm, tiểu tử này đúng là tu vi Du Mạch Cảnh. Nếu đánh tiếp, lão phu sẽ sử dụng tuyệt học sư môn, hắn còn trẻ, để bị thương căn cơ thì không hay cho lắm.”
Lời này của Cát gia lộ ra sự khoan dung độ lượng nhưng lông mày thì dựng đứng, mắt trừng lên, tỏ ý “còn không mau cảm tạ lão tử khai ân không giết ngươi”.
Là một thanh niên vừa bước vào lĩnh vực Siêu Phàm, Khương Vọng cũng rất thức thời, phối hợp hỏi thăm: “Xin hỏi Cát gia xuất thân sư môn nào?”
“Chà.” Cát gia thở dài một tiếng: “Vốn ta không muốn nhắc tới sư môn, đó là nỗi đau trong lòng ta. Năm đó lúc ta bái nhập Thanh Mộc tiên môn thì cũng bằng tuổi ngươi, cũng hăng hái cỡ nào! Đáng tiếc...”
“Khục!” Khương Vọng hơi ngượng ngùng, cắt ngang lão ta: “Thanh Mộc tiên môn là... ?”
“Thanh Mộc tiên môn mà ngươi cũng không biết?” Cát gia khinh bỉ nhìn Khương Vọng: “Ô, tuổi tác nhỏ quá nên không có kiến thức. Đông Vương cốc có lẽ ngươi biết chứ?”
“Cái này thì có từng nghe nói. Hẳn là...”
‘Đúng!” Cát gia khí thế ngất trời nói: “Thanh Mộc tiên môn chính là tông môn phụ thuộc của Đông Vương cốc!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất