Chương 306: Làm càn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, giọng Cát gia từ ngoài cửa truyền đến: “Ta nghe nói quét dọn trong viện này đang nhờ thị nữ Trương Hải làm giúp. Vậy sao được? Vậy chẳng phải sẽ làm trễ nãi tiểu huynh đệ của chúng ta sao?”
Lão ta ngoài cười nhưng trong không cười đi vào tiểu viện, sau lưng còn có một nữ tử cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi.
Lão ta nhìn Khương Vọng, ánh mắt nghiền ngẫm: “Trước đó trong viện ta không đủ thị nữ dùng nên đã mượn về. Giờ ngươi tới rồi thì trả lại cho ngươi dùng. Ngươi không ý kiến gì chứ?”
Không đợi Khương Vọng lên tiếng, lão ta lại nói với Hồ quản sự: “Cuối tháng nếu có chọn thị nữ mới, đúng lúc thị nữ trong viện ta cũng nhìn chán rồi, đổi cho ta một người mới đi.”
Hồ quản sự đáp: “Hiểu rồi Cát gia.”
Lần này Khương Vọng đã hiểu, vì sao lúc đầu Hồ quản sự lại nhăn nhó như vậy. Hóa ra viện tử này vốn có thị nữ, có điều họ Cát đã giành đi rồi. Bản thân không dám đắc tội Cát gia nên đành mập mờ cho qua.
Hắn không vì chuyện này mà có ý kiến với Hồ quản sự, chẳng qua hắn chỉ thấy lão đầu họ Cát này đúng là bụng dạ hẹp hòi, làm người ta thấy phản cảm.
Mượn thị nữ của viện tử này hay trả với không trả, Khương Vọng đều không để ý. Nhưng Cát lão đầu cố ý đưa tới cửa thế này rõ ràng làm người ta thấy buồn nôn mà.
Tuy nhiên Khương Vọng luôn nhớ rõ mục đích chuyến đi này của mình, trước khi có được đầy đủ tình báo sẽ không để bại lộ bản thân.
Hắn chỉ cười cười nói: “Cát gia lớn tuổi, cần phục vụ, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Thị nữ này ông cứ dẫn về đi. Ta đâu có tàn phế, tự chăm sóc bản thân vẫn được mà.”
Bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng trong sự ôn hòa có chứa gai.
“Ngươi cứ giữ lại đi.” Giọng Cát gia đầy nham hiểm: “Xuân hạ giao mùa, cẩn thận ban đêm bị cảm lạnh.”
“Cũng không cần đâu.” Khương Vọng vô thức từ chối lần nữa, nhưng hắn dừng lại.
Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy nữ tử sau lưng Cát gia ngẩng đầu lên.
Không phải nàng ta quốc sắc thiên hương như thế nào mà trong đôi mắt bầm đen của nàng ta có một tia... cầu khẩn lặng lẽ.
Ánh mắt mang theo sự mong chờ và đau khổ kia thực sự khiến người ta không nỡ nào nhẫn tâm bóp nát.
Chả trách nàng ta luôn cúi đầu, vì mặt nàng ta bị thương.
“Vậy thì giữ lại vậy.” Khương Vọng sửa lại lời của mình.
“Đã nghe thấy chưa? Còn không mau cút qua đó?” Cát gia cau mày nói.
Thị nữ kia nhẹ nhàng bước hai bước.
“Chuyện gì cũng không làm được! Đi đứng cũng chậm chạp!” Cát gia chụp lấy nàng ta đẩy mạnh về phía Khương Vọng.
Cho dù đột nhiên bị tóm lên ném đi như vũ khí nhưng thị nữ kia cũng không dám thét lớn, chỉ nhắm chặt mắt lại.
Nhưng nàng ta không cảm thấy đau đớn như dự đoán mà chỉ có một sức lực nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta. Nàng ta như rớt vào trong đống bông vậy.
Nàng ta mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên. Ngoài sự thanh tú vốn có thì còn có sự kiên nghị lứa tuổi này hiếm gặp.
Khương Vọng tiện tay đặt nàng ta xuống.
Sau đó hắn tiến lên trước một bước, nhìn thẳng Cát gia: “Họ Cát kia, ngươi làm càn quá rồi đấy!”
Mặc dù hắn tới đây với mục đích khác nhưng cũng không thể để mặc người ta nắn bóp. Càng nhẫn nhịn ngược lại càng dễ bị người ta nghi ngờ.
“Không quá đáng, không quá đáng. Nào nào nào, Cát gia!” Hồ quản sự thấy tình thế trở nên căng thẳng vội vàng bước lên hòa giải: “Bên chỗ ta có một bình rượu hổ cốt thượng hạng, có muốn nếm thử không?”
Cát gia trong lòng tức giận, định chơi xấu Khương Vọng một phen để tỏ vẻ ma cũ mà thôi chứ không phải thực sự muốn sống chết với hắn.
Người càng già, càng tiếc mạng, làm lớn chuyện với lão ta mà nói được không bù nỗi mất.
Lão ta nghe vậy thì chỉ hừ mũi một cái, nói: “Vậy thì đi thử xem.”
Hồ quản sự khéo léo, vừa dẫn đường vừa quay đầu nói với Khương Vọng: “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát ta cũng đem đến cho ngươi một vò.”
Bọn họ đi xa rồi, giọng nịnh nọt của Hồ quản sự vẫn loáng thoáng truyền đến: “Mọi người đều là tu sĩ lão gia, tranh chấp vì đám phàm phu tục tử chúng ta làm gì, không cần thiết đúng không nào?”
Trong lúc nhất thời người trong viện đều đi hết, chỉ còn lại Khương Vọng và thị nữ kia.
“Ngươi tên gì?” Khương Vọng hỏi.
Thị nữ khom người rồi mới trả lời: “Nô tỳ tên Tiểu Tiểu.”
Giọng nàng ta hơi non nớt, cũng hơi khàn khàn.
Chắc tuổi tác không lớn, có điều đã phải chịu không ít cực khổ.”
“Được rồi, thu dọn phòng ốc đi.”
Khương Vọng thuận miệng phân phó, xoay người đi chọn một gian phòng ngủ.
Đi chưa được mấy bước, hắn quay đầu lại.
“Ta bảo ngươi tự đi thu dọn phòng của mình, ngươi đi theo ta làm gì?”
Cho dù giọng Khương Vọng đã rất ôn hòa Tiểu Tiểu vẫn giật nảy mình, hai tay không biết nên để ở đâu, vô cùng sợ hãi, không biết phải làm sao.
Mái tóc dài của nàng ta rối tung, lộ gương mặt ngây ngô, lúc này con mắt bầm đen sưng lên, đôi mắt còn ngân ngấn ánh lệ, lộ vẻ rất đáng thương.
Trong lòng Khương Vọng thở dài, ngoài mặt không biểu hiện gì, chỉ sương phòng bên trái: “Đó là phòng của ngươi.”
Trên bàn rượu, Cát gia uống từng ngụm rượu, sắc mặt âm trầm.
Một tên tu sĩ trẻ tuổi chẳng biết từ đâu ra mà cũng dám đối đầu với lão ta. Mặc dù lúc ấy Cát Hằng lão gia này không phát tác nhưng trong lòng vẫn thầm ghi hận.
Hồ quản sự ở bên cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt.
Rượu uống chưa đủ đô, Cát Hằng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liếc mắt, thoáng nhìn vò rượu chưa mở bên cạnh.
“Vò rượu này để đưa cho tiểu tử kia à?”
“Nếu ngài muốn uống thì cứ xé giấy ra đi.” Trong lòng Hồ quản sự chỉ muốn chửi thề, vò rượu này hai mươi lượng bạc trắng đấy, trên mặt thì lại cười nói: “Để ta mua lại sau cũng được.”
“Không.” Cát Hằng đột nhiên cười cười, trên tay bao phủ nguyên khí màu xanh, vỗ vỗ ngoài vò rượu kia: “Vò rượu này, tốt lắm.”
Hồ quản sự hoảng hốt: “Cát gia, làm như vậy không được đâu.”
Cát Hằng thu lại nụ cười, xoay đầu nhìn lão ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Có gì mà không được?”
Lưng Hồ quản sự ứa mồ hôi lạnh nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Đây là một vị tu sĩ lão gia, nếu thật sự xảy ra chuyện chúng ta sẽ không ai thoát thân được đâu.”