Chương 311: “Thơm quá...”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này trước mặt hắn, Tiểu Tiểu đã cởi dây lưng được một nửa, xuân quang ẩn hiện.
Nàng ta nghe thấy vậy chỉ cúi đầu không nói lời nào, tuy trầm mặc nhưng khó giấu được sự e lệ.
Khương Vọng vừa nghĩ đã hiểu chuyện gì xảy ra, thầm thở dài.
Hắn đưa tay ra, giúp nàng ta kéo lại y phục.
Hắn nhìn tiểu cô nương chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi này, nghiêm túc nói:
“Ở chỗ ta, ngươi không cần làm chuyện gì khác. Bất cứ chuyện gì cũng không cần. Thường ngày ngươi chỉ cần thu dọn nhà cửa, lúc khách tới thì dâng trà là được rồi. Hiểu chưa?”
Tiểu Tiểu cắn môi dưới, không nói gì.
Qua một lúc rất lâu, nàng ta mới gật đầu một cái.
Khương Vọng tắm gội xong thì mặc xiêm y sạch sẽ vào, thần thái phấn chấn mà ra khỏi phòng tắm.
Nước rửa sạch tục thân, thế rửa sạch trần tâm.
Hắn không quan tâm đến Tiểu Tiểu đang cúi đầu tiến vào rồi ôm đi y phục cũ, Khương Vọng một mình đi qua sân, rảo bước tiến lên chính đường.
Vò rượu Hổ Cốt được dán kín kia được đặt trên cái bàn vuông trong đường.
Ngày trước khi còn ở thành Phong Lâm, dưới sự ảnh hưởng của Đỗ Dã Hổ, bọn họ cũng thường tụ lại bên nhau tham gia yến tiệc.
Khương Vọng cũng không xa lạ gì đối với rượu ngon.
Hắn tùy ý ngồi xuống cái bàn vuông, duỗi tay vỗ vỗ bình rượu, nhưng ánh mắt bỗng nhiên khựng lại.
Phía dưới bình rượu, không biết tại sao lại có một tờ giấy bị đè lên.
Khương Vọng nhìn chung quanh bốn phía, không có cảm giác dị thường gì.
Hắn trực tiếp rút tờ giấy rồi mở ra, trên đó chỉ có ba chữ “Đừng có uống”.
Chữ viết trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng người viết cố ý làm nét chữ của mình mơ hồ.
Rượu có vấn đề?
Khương Vọng thoáng suy nghĩ một chút, sau đó hô ra bên ngoài: “Tiểu Tiểu!”
Tiểu Tiểu thở phì phò chạy vào nhà: “Lão gia, có chuyện gì ạ?”
“Vừa rồi lúc ta tắm gội, có ai đã tới?”
“Không có... Lão gia bị mất thứ gì sao?”
Ngón tay nàng ta dùng sức nắm chặt góc áo, thận trọng thấp thỏm quá mức.
“Hừm, cũng không có, chỉ thuận miệng hỏi một câu.” Khương Vọng thấy thế, cũng không có tâm tư hỏi lại nàng ta, chỉ xua tay trấn an: “Ngươi làm chuyện của ngươi đi.”
Chờ tiểu thị nữ đi ra khỏi cửa, hắn quay đầu nhìn bình rượu trước mặt, ánh mắt rất có hứng thú.
Trong cái ao làng nhỏ như hầm mỏ Hồ thị này, tâm thái của hắn thật sự rất vững vàng.
“Xem ra vò rượu này có vấn đề, là ai làm ra, là vì nguyên nhân gì? Mà người nhắc nhở ta lại là ai?”
“Trước khi đưa vò rượu này ra, lão nhân họ Cát và Hồ quản sự đang cùng nhau uống rượu. Lấy tính tình hẹp hòi mà người này để lộ, rất có khả năng đã động tay động chân gì rồi.”
“Nếu Thanh Mộc Tiên Môn phụ thuộc vào Đông Vương Cốc, hẳn là có tạo nghệ bất phàm ở phương diện độc dược, ta cần phải cẩn thận một chút.”
“Nếu là lão nhân họ Cát kia không biết sống chết, như vậy, Hồ quản sự sắm vai gì trong chuyện này?”
“Mà có ai biết được những chuyện này, rồi dùng phương thức như vậy để nhắc nhở ta kia chứ?”
“Ta không có kẻ thù ở chỗ này, hẳn cũng không tồn tại bằng hữu.”
Khương Vọng suy nghĩ một hồi, sau đó trực tiếp chụp bay giấy niêm phong vò rượu.
Một mùi thơm nồng đậm của rượu xông thẳng vào mũi, màu xanh trong vắt, cũng có thể xem như một loại rượu không tồi, hẳn là Hồ quản sự đã bỏ không ít tiền vốn.
Khương Vọng giơ ra một ngón tay ngưng tụ thành một cái gai nhọn màu xanh ngọc bích, sau đó bỏ vào vò rượu.
Đây là đạo thuật bậc Bính trung phẩm mà Đổng A từng từng chỉ điểm cho hắn, Gai Nuốt Độc.
Hơn mười giây trôi qua, màu xanh ngọc bích của Gai Nuốt Độc vẫn còn như cũ, nhìn không ra bất cứ phản ứng gì.
“Chẳng lẽ họ Cát kia thật sự có thủ đoạn gì mà ta không thể phát hiện? Có điều, quả thực là phẩm cấp của Gai Nuốt Độc đã theo không kịp.”
Lẩm bẩm đến đây, Khương Vọng đưa tâm thần tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, trực tiếp sử dụng 1500 Công, dùng Diễn Đạo Đài tầng hai để tăng Gai Nuốt Độc lên tới bậc Ất thượng phẩm, Gai Nuốt Độc biến thành Hoa Nuốt Độc.
Rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, tay ấn ra đạo quyết, Hoa Nuốt Độc nở rộ ở đầu ngón tay.
Màu của nó như phỉ thúy, hình dạng như khắc bằng ngọc, trên đó có hoa văn mơ hồ.
Hắn trực tiếp ném đóa Hoa Nuốt Độc mỹ lệ đến cực điểm này vào trong rượu, chậm rãi đợi một hồi, vẫn không thấy có biến hóa gì.
“Chẳng lẽ không phải độc?”
Một cái mỏ than nho nhỏ thôi mà có không ít điểm kỳ quái đó chứ.
Khương Vọng suy nghĩ một hồi, trực tiếp ngưng tụ ra một lượng rượu từ trong vò, ấn xuống một chưởng, ép lượng rượu này xuống dưới nền đất, xuyên thấu qua gạch, chui vào trong bùn.
Sau đó hắn đóng niêm phong của phần rượu Hổ Cốt lại lần nữa, đẩy qua một bên.
Lấy thực lực hiện giờ của hắn thì sẽ không tồn tại đối thủ ở mỏ quặng này, chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn toàn có tư cách lấy bất biến ứng vạn biến.
Xét thấy lời cảnh cáo trên tờ giấy, hắn sẽ không ăn thức ăn hay uống nước của nơi này. Dù sao hiện tại thân thể hắn cũng không quá cần đến những thứ đó.
Khương Vọng lập tức đả tọa ở chính đường.
Làm một trong bốn tu sĩ siêu phàm trấn giữ hầm mỏ Hồ thị, chuyện hắn phải làm cũng không nhiều lắm.
Chỉ cần phối hợp với trận pháp đánh lui hung thú ngẫu nhiên chạy tới là được.
Sau đó chính là hộ tống nhóm thợ mỏ trở về trấn trên mỗi tháng một lần, bình thường đều là hai tu sĩ siêu phàm cùng nhau thực hiện, thay phiên đổi ca, hai tháng mới xuất động một lần.
Nếu không suy xét đến những chuyện khác, công việc này đúng là khá thanh nhàn, thích hợp với tu sĩ không có chí tiến thủ gì.
...
Tiểu Tiểu đã giặt xong quần áo bẩn, lại đi ngâm một ấm trà, bưng tới cho Khương Vọng.
Nàng ta rất bận rộn, giống một bông vụ đang không ngừng quay tít lên.
“Thơm quá...”
Vừa tiến vào chính đường, nàng ta hoảng thần trong nháy mắt.
Trước mắt cứ như có hoa tươi đang tràn ra, hương khí xộc vào mũi, nàng ta cảm thấy thật thoải mái mà nhẹ nhàng.
Trên thực tế, nàng ta đã tiến vào trong đạo thuật của Khương Vọng, bên trong Hoa Hải.
Hiệu quả chủ yếu của đạo thuật này nằm ở ảo giác, nếu Khương Vọng không kiềm chế uy năng thì hẳn lúc này Tiểu Tiểu đã hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nào.