Chương 312: Thấy dê dưới lòng đất
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng không phải hắn hoài nghi tiểu thị nữ đáng thương này, chỉ là hắn có thói quen diễn luyện đạo thuật ở bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào.
Bởi vì đạo thuật vẫn chưa hoàn toàn phát động, Tiểu Tiểu chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ. Nàng ta cảm thấy thật thoải mái, đương nhiên hương thơm ngửi được cũng chỉ là ảo giác.
Khương Vọng tiếp nhận chung trà, tiện tay phóng qua một bên, đúng lúc có thể hỏi chuyện dưới ảnh hưởng của Hoa Hải: “Ngươi tới hầm mỏ Hồ thị được bao lâu rồi?”
Loại ảnh hưởng rất nhỏ này sẽ không tạo thành tổn thương đối với Tiểu Tiểu, chỉ làm nàng ta cảm thấy thả lỏng theo bản năng, do đó nói chuyện cũng tuân theo nội tâm.
Đơn giản mà nói, chính là sẽ nói thật lòng.
“Hơn hai năm, sắp được ba năm.”
“Ngươi ở đây lâu như vậy, trong ấn tượng của ngươi, có chuyện kỳ quái gì xảy ra hay không?”
“Chuyện gì mới tính là kỳ quái?” Tiểu Tiểu hỏi.
Nàng ta vẫn chưa bị mất hết thần trí, chỉ là dưới sự ảnh hưởng của đạo thuật, tạm thời xem nhẹ nguy hiểm, trở nên thả lỏng, tự nhiên.
Nói chuyện cũng không câu nệ cẩn thận như trước nữa.
“Chính là chuyện không hợp với lẽ thường. Người bình thường sẽ không làm ra, hoặc là dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra.”
Tiểu Tiểu cắn môi dưới, nói: “Cát Hằng là lão biến thái, lão ta thích tra tấn người khác. Người bị lão tra tấn càng thống khổ thì lão càng vui vẻ, càng sung sướng. Lão thích dùng roi thấm vào nước, quất lên thân thể người ta. Thích nhất là ngân châm, lão thường xuyên...”
“Có chuyện khác không?” Khương Vọng nhịn không được mà ngắt lời.
Tình huống của lão nhân Cát Hằng đúng là rất biến thái, nhưng lại không có liên quan đến điều dị thường trong hầm mỏ Hồ thị.
Những chuyện mà lão ta làm ra, hắn nghe thôi cũng đã cảm thấy không khỏe rồi, không muốn tiếp tục nghe nữa.
Bởi vậy, ác cảm đối với Cát Hằng càng sâu một tầng, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm tính tổng nợ.
“Chuyện khác... Chuyện sẽ không xảy ra dưới tình huống bình thường...”
Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vào năm trước, có người nói thấy được một con dê tỏa sáng ở hầm mỏ. Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, trong mỏ mà sao lại có dê? Mà dê thì sao lại sáng lên? Nhưng hắn ta thề thốt chắc chắn, không giống như đang nói dối... Chắc chuyện kỳ quái chính là cái này rồi.”
“Người kia đâu?”
“Sau đó thì không còn nhìn thấy hắn nữa. Nghe nói là đã về quê rồi.”
Những người làm việc trong khu vực khai thác mỏ như thế này, tới tới lui lui đều là chuyện rất bình thường, hơn nữa cũng không cách nào xác định được quê quán, trên cơ bản đi tức là đã đi.
Nhưng Khương Vọng lại cảm thấy điều này hơi trùng hợp.
“Chuyện mà ngươi nói xảy ra vào lúc nào của năm trước?”
“Ta nhớ không rõ lắm, đại khái là chừng tháng tám tháng chín gì đấy?”
Hiện tại đã là tháng tư, hơn nửa năm trước cũng chính là khoảng tháng mười một, lúc đó hầm mỏ Hồ thị xảy ra chuyện có người ban đêm xông vào khu vực khai thác mỏ, bị tu sĩ siêu phàm của quặng bắt gặp.
Hai bên từng có chiến đấu.
Sau đó, tu sĩ siêu phàm kia cũng rời khỏi khu vực khai thác mỏ.
Mà thời gian lại quay ngược trở lại mấy tháng trước, tức là theo như lời Tiểu Tiểu nói, có thợ mỏ nhìn thấy dê dưới hầm mỏ.
Xong việc thì thợ mỏ cũng rời đi.
Rất khó nói hai chuyện này có liên hệ gì, nhưng chúng đều có một điểm giống nhau: Đương sự đều rời đi, không có tiếp diễn.
Nếu đặt chúng lại với nhau, có một cảm giác rất kỳ quái hiện ra.
“Nửa năm trước, tu sĩ ở nơi này...” Khương Vọng chú ý tìm từ: “Hắn là người như thế nào, ngươi có thể nói ra không?”
Bởi vì trước đó Tiểu Tiểu chính là thị nữ của tu sĩ kia. Sau khi hắn ta đi mất, nàng ta mới bị Cát lão nhân “Muốn” đi.
Cho nên lúc Khương Vọng dò hỏi, tận lực suy xét tâm tình của nàng ta.
Tiểu Tiểu cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Hoa Hải cũng không phải đạo thuật chuyên dùng để thẩm vấn tình báo, dưới sự vận dụng hiện giờ thì nhiều nhất chỉ tương đương với nói chuyện phiếm khi Tiểu Tiểu đang trong trạng thái thả lỏng.
“Không sao, không muốn nói có thể không nói.” Khương Vọng nói.
“Hắn... Không khác gì các lão gia khác. Nhiều lắm là, sẽ không đánh ta mà thôi.”
Khương Vọng biết rõ thị nữ cũng không có quá nhiều quyền tự chủ. Mà thị nữ ở hầm mỏ Hồ thị, nói thẳng ra thì đa số chỉ là món đồ chơi của các tu sĩ.
Đối với rất nhiều tu sĩ siêu phàm mà nói, họ cũng không có tiền đồ rộng lớn, lý tưởng cao thượng gì cả. Hưởng thụ ngợp trong vàng son mới là lý do bọn họ truy đuổi siêu phàm.
Cho dù là những tu sĩ nhỏ yếu lưu lạc đến phải làm thủ vệ của khu vực khai thác mỏ, như lão nhân họ Cát này, cũng không quên hưởng thụ hết khả năng có thể.
Khương Vọng gật gật đầu, sau đó tính kết thúc đề tài này.
Nhưng Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Hắn... Hắn nói hắn sẽ chiếu cố ta, sẽ bảo vệ ta, sẽ... Dẫn ta đi.”
Cho dù là dưới ảnh hưởng của Hoa Hải, nàng ta cũng nói rất gian nan. Nếu là trạng thái bình thường, nàng ta nhất định sẽ không nói ra lời này khỏi miệng.
Rốt cuộc... trong mắt rất nhiều người thì điều này quá buồn cười.
Một tu sĩ siêu phàm hứa hẹn sẽ chiếu cố bảo vệ một thị nữ hèn mọn?
Cho dù lúc ấy đầu óc Tiểu Tiểu không được tỉnh táo, không cảm thấy buồn cười, nhưng đến hiện giờ, cũng đã biết câu nói này vớ vẩn đến mức nào.
Bởi vì kết quả rất rõ ràng, khi tên tu sĩ kia bỏ đi, thậm chí Tiểu Tiểu còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta những chuyện này.” Khương Vọng nói, sau đó bỏ đi Hoa Hải.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt thì đã khôi phục bình thường, nàng ta cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
“Ngươi trực tiếp đi hỏi Hồ quản sự để nhận tiền tệ của ta.”
Khương Vọng nói: “Trong viện yêu cầu thêm cái gì thì tự ngươi an bài. Ta sẽ không hỏi tới.”
Thù lao mà hắn nói với Hồ quản sự, chủ yếu là Đạo Nguyên thạch, một ít vàng bạc tiền tệ sinh hoạt cần đến, khu vực khai thác mỏ cũng không đến mức bủn xỉn với tu sĩ siêu phàm ở phương diện này.
Hắn an bài một chút chuyện để làm, có thể sẽ khiến tâm tình của tiểu thị nữ dễ chịu hơn một chút.
Mùa hè đã tới, không khí bắt đầu trở nên thật nặng nề.
Khương Vọng nhìn thoáng qua không trung ngoại viện, sắc trời âm u.
Trời sắp đổ mưa rồi.