Chương 314: Nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người ti tiện đến mấy, cũng ngóng trông được đối đãi lương thiện.
Người âm u đến mấy, cũng khát vọng ánh mặt trời ấm áp.
Hôm nay mặt trời lên cao, là một ngày có thời tiết tuyệt đẹp.
Từ cổng Đông của thành Bất Thục, có một bóng hình như giẫm lên ánh mặt trời mà đến.
Lông mày hắn ta sắc lẹm, đôi mắt sáng ngời kiêu ngạo.
Ngay cả mỗi một sợi tóc đen cũng không chút che giấu mà phất phới, lộ ra sắc bén.
Bởi vì khí thế quá mức sắc bén, mãi đến khi người này đến gần, Tội Vệ mơ màng sắp ngủ bên cổng thành mới phát hiện phía sau hắn ta đang cắm nghiêng một thanh trường thương.
Vẻ ngoài thanh thương này cũ kỹ bình phàm, trông không xứng với sự sắc bén của người này, nhưng khi kết hợp với nhau, lại mang đến cho người ta cảm giác hết sức hài hòa.
“Hiểu quy tắc chứ?” Tên Tội Vệ này vừa ngồi dựa vào cổng thành, vừa lười biếng hỏi.
Nếu là người mới vào thành, hắn ta sẽ lặp lại quy tắc “Mệnh kim” lần nữa.
Thành Bất Thục cũng không cần đề phòng nghiêm ngặt, chỉ cần một người ngồi ở cổng thành lấy tiền là được. Cho dù là một lão nhân tầm thường cũng đủ để đảm nhiệm.
Bất kể là kẻ cùng hung cực ác cỡ nào, nếu muốn tiến vào thành Bất Thục thì không thể không nể mặt Tội Vệ.
Người đến là kẻ hiểu quy tắc.
Dưới ánh mặt trời, một đồng Đao tệ quay cuồng trên không trung, xẹt qua một đường cong duyên dáng, rơi vào trong tay tên Tội Vệ này.
Nếu người này đưa ra vạn lượng hoàng kim, gã ta cũng sẽ không kinh ngạc.
Có đôi khi, kẻ càng có thủ đoạn hung ác thì càng tiếc mạng, càng là ác đồ thì càng có tiền. Loại người này thường rất sẵn lòng bỏ ra tài phú kết xù để bảo vệ mạng mình.
Cho dù một lần giao nộp mấy trăm mấy ngàn viên Đạo Nguyên Thạch làm mệnh kim, gã ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Nhưng khi đồng Đao tệ này rơi vào tay, tên Tội Vệ này lại tỉnh táo hẳn ra.
Đây chỉ là một đồng Đao tệ, hơn nữa còn là một đồng Đao tệ Trang quốc không đáng giá bao nhiêu.
Điều này có nghĩa là, gần như bất cứ kẻ nào trong thành phố này cũng có thể trả được “Tiền chuộc” để giết chết hắn ta.
Nói cách khác, hắn ta không hề có chút bảo đảm nào mà đi vào một tòa thành thị toàn là hung đồ, mà mỗi người trong tòa thành này đều có thể giết hắn ta.
Bất kể hắn ta đến từ nơi nào, có bối cảnh gì, đám ác đồ trong thành Bất Thục cũng sẽ không để ý đến.
Luật pháp của quốc gia nào cũng không nhúng tay vào thành Bất Thục được.
Bọn chúng tiến vào thành Bất Thục, vốn đã phạm tội ác tày trời ở bên ngoài, sống không nổi nữa.
Mà người trẻ tuổi mang thương này đưa ra một đồng Đao tệ Trang Quốc, cứ như đang tuyên bố với cả tòa thành thị tội ác này rằng: Muốn giết ta sao? Cứ việc tới.
Tội Vệ nhận lấy đồng Đao tệ Trang Quốc, lấy cái thẻ tre ghi chép ra vào, qua loa mà ghi một bút.
Gã ta lại hỏi: “Tên?”
Không có chút tạm dừng nào, bóng dáng lưng đeo trường thương kia đã bước vào thành Bất Thục.
Chỉ có một tiếng nói sắc nhọn như bản thân hắn ta, như trường thương rơi xuống mà cắm thẳng vào cửa thành.
“Chúc Duy Ngã.”
Sòng bạc Đại Thông ở thành Bắc là sòng bạc làm ăn tốt nhất trong cả thành Bất Thục.
Trong đó có một cái bàn chơi đẩy bài cửu, mức đặt cược quá lớn, đang hăng say chiến đấu kịch liệt.
Thẻ đánh bạc màu xanh da trời, tiền đại diện là Đạo Nguyên thạch.
Bàn đặt cược liên quan đến Đạo Nguyên thì đã hơn xa những ván bài lấy vàng bạc làm tiền cược.
Bàn này đang chơi bài cửu, chất liệu tạo nên nó là ngà voi, trên đó lại có khắc trận văn, có thể ngăn cản sức mạnh siêu phàm nhìn trộm ở mức độ rất lớn.
Lúc này ở vị trí Đông Bắc, một kẻ đeo mặt nạ Phúc Kê Cốt đang ngồi.
Mặt nạ đơn giản, nhưng trên đầu có cắm đầy lông chim trĩ, lại có vẻ sặc sỡ lộng lẫy.
Người này mặc một bộ áo hoa, cổ giấu vào trong cổ áo, không thể nhìn ra được giới tính, nhưng bàn tay lộ ra bên ngoài lại tinh tế trắng nõn.
Ở một nơi như thành Bất Thục thì ăn mặc thành dáng vẻ gì cũng không tính là kỳ quái.
Hiện giờ trước mặt người này chất một đống thẻ đánh bạc, hiển nhiên vận may đang đến. Tay người nọ vuốt ve một lá bài, mặt nạ che lấp khiến người ta nhìn không thấy được vẻ mặt, nhưng ánh mắt lại có vẻ rất vừa lòng.
Đúng lúc này, một bóng người đi thẳng tới.
Vốn không ai trên bàn đánh bạc chú ý chung quanh, nhưng người tới không chút che lấp khí tràng sắc bén, vẫn khiến đám dân cờ bạc này không thể không đưa mắt nhìn lại.
“Ồ, rất là tuấn tú.”
Nhìn thấy dung mạo của người nọ, ánh mắt tên mang mặt nạ Kê Cốt lập tức sáng lên, giọng nói như con gà đang bị bóp cổ, thì ra đây là một nam nhân, nhưng không biết vì sao âm thanh sắc nhọn chói tai đến thế.
“Ta là Chúc Duy Ngã.” Người tới đi đến trước bàn đánh cược, nhìn thẳng vào kẻ đeo mặt nạ Phúc Kê Cốt: “Kê Diện, biết ta không?”
Một trong mười hai Diện Giả của Bạch Cốt Đạo - Kê Cốt Diện Giả, đã trốn vào thành Bất Thục được nửa tháng.
Ánh mắt Kê Diện vẫn nhộn nhạo như cũ, ép giọng mà cười nói: “Sao có thể không biết đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ của Trang Quốc kia chứ? Đợi một lát đi, chờ tỷ tỷ đánh xong ván này thì sẽ đi ra ngoài chậm rãi chơi với ngươi ~”
Tâm thái gã ta thật nhẹ nhàng, giọng điệu ngả ngớn, cũng không coi uy hiếp của Chúc Duy Ngã ra gì.
Chúc Duy Ngã nhìn trái nhìn phải, đám dân cờ bạc la hét ầm ĩ, không khí thật cuồng nhiệt.
“Ta nhớ rõ...” Hắn ta khó có khi lại nói bằng giọng điệu buồn bã: “Ở thành Phong Lâm, cũng có một sòng bạc Đại Thông như vậy.”
“Nói nhảm cái gì vậy! Sòng bạc Đại Thông gia đại nghiệp đại, ở đâu mà không có?” Một tên vạm vỡ ngồi ở đầu bên kia của bàn đánh bạc quát lớn: “Muốn chơi bài thì ngồi xuống chờ ván tiếp theo, không chơi thì cút đi!”
Vừa dứt lời, một cây trường thương đã xẹt ngang qua cổ của hắn ta, xuyên thủng cổ áo, kéo hắn ta ngã lật cả ghế dựa, đóng đinh người này lên mặt đất.
Nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng!
Tên vạm vỡ kia cũng là một nhân vật giết người như ma, nhưng mà một thương này vẫn dọa nát lá gan hắn ta, làm hắn ta không dám hó hé tiếng nào nữa.