Chương 316: Quét ngang
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quy tắc thế gian này dường như hoàn toàn không trói buộc được hắn ta.
Thứ quy tắc đã ngầm thành hình và kéo dài nhiều năm trong thành Bất Thục này cũng không là gì đối với hắn ta.
Chúc Duy Ngã chỉ nhìn trường thương trong tay, chỉ giữ quy tắc của chính hắn ta.
Liên Hoành cất quyển sách đỏ vào trong ngực, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn Chúc Duy Ngã mà cười nhẹ: “Ngươi có quy tắc gì?”
“Rất đơn giản.” Chúc Duy Ngã vừa nói vừa đi về phía trước, không dừng chân vì bất cứ kẻ nào: “Ta muốn giết hắn, ai cản trở ta, ta giết người đó.”
Hắn ta không nói vì sao phải giết người.
Cái gì mà nợ nước thù nhà, lập trường, loại người, hắn ta hoàn toàn không nói.
Bởi vì kiêu ngạo như hắn ta không cần giải thích lý do trước bất kỳ ai.
Hắn ta chỉ nói mình muốn giết Kê Cốt Diện Giả, chỉ một câu này đã là toàn bộ lý do của Chúc Duy Ngã.
“Đánh bại một tên Kê Diện hèn mọn, mà ngươi đã tự cho là mình vô địch trong Đằng Long Cảnh?”
Tiếng nói của Liên Hoành thật nhẹ thật nhạt, nhẹ chính là khinh miệt, nhạt chính là hờ hững.
Làm Phó thống lĩnh của Tội Vệ thành Bất Thục, tuy rằng hắn ta cũng chỉ đạt tới Đằng Long Cảnh, nhưng cũng là người đàn áp được vô số ác đồ trong thành.
Với hắn ta mà nói, Kê Cốt Diện Giả cũng không phải nhân vật khó đối phó cỡ nào.
Chúc Duy Ngã đi thẳng một mạch về phía trước, Kê Cốt Diện Giả chống đôi tay ở mặt đất liều mạng lui về phía sau.
Nghe thấy lời khiêu khích của Liên Hoành, mày của hắn ta không động lấy nửa phần, chỉ nói khẽ một câu: “Ngươi có thể thử xem.”
Bước chân đi nhanh hơn, mũi thương kéo trên mặt đất, tạo ra một đường lửa thật dài.
Trong mắt Liên Hoành lóe lên ánh sắc lạnh, thân thể căng thẳng, đang muốn tiến lên thì bỗng lại thả lỏng.
Bởi vì ngay vào lúc này, tiếng gió gào thét lao tới.
Một nam tử đeo mặt nạ Dương Cốt từ trên trời giáng xuống, dừng lại trước người Kê Cốt Diện Giả.
Ngay khi hắn ta rơi xuống đất, đã ném một viên thuốc màu đỏ cho Kê Cốt Diện Giả.
Kê Cốt Diện Giả cũng không chút do dự mà nuốt ngay vào bụng, khí thế uể oải quanh người lập tức tan biến, thậm chí pháp tướng Bạch Cốt rách nát kia cũng lại ngưng tụ thành hình lần nữa, trở về đỉnh cao. Gã ta nhảy dựng lên, đáp xuống bên cạnh Dương Cốt Diện Giả.
Loại cấm dược này có tác dụng phụ cực lớn, nhưng lại có thể giúp gã ta lấy trạng thái đỉnh cao để tiếp tục chiến đấu.
Mà ở đầu còn lại của con đường, hai bóng dáng có độ cao thể trọng đều xấp xỉ đang chậm rãi đi tới.
Chỉ là một người đeo mặt nạ Ngưu Cốt, một người lại đeo mặt nạ Mã Cốt.
Trong mười hai Cốt Diện của Bạch Cốt Đạo, chiến lực của Ngưu Diện và Mã Diện chỉ đứng sau Long Cốt Diện Giả.
Mà Chúc Duy Ngã một người một thương, đứng ở chính giữa con đường.
Lúc đó nắng gắt như lửa, ánh sáng chói chang.
Đằng trước đằng sau hắn ta là bốn cường giả Đằng Long Cảnh đỉnh phong!
Đều là Đằng Long Cảnh, lấy bốn đánh một!
“Liên Hoành, chúng ta giết hắn thì không cần trả tiền chuộc đúng không?” Nói chuyện chính là Ngưu Cốt Diện Giả.
“Bởi vì là hắn chủ động muốn giết chúng ta.” Mã Cốt Diện Giả nói tiếp.
Bọn chúng là một đôi huynh đệ song sinh, từ nhỏ đã như hình với bóng, tâm ý tương thông.
Lần duy nhất chia lìa chính là khi bọn họ tách ra tham gia thí luyện Bạch Cốt Đạo, cuối cùng cả hai đều trở thành người thắng duy nhất trong Thí Luyện Trường, sau đó gặp lại nhau trong mười hai Cốt Diện.
“Dù sao quy tắc cũng là quy tắc.” Liên Hoành lạnh nhạt nói một câu, lại khẽ cười: “Nhưng mà có lẽ một vạn Đao tệ Trang Quốc cũng không tính là gánh nặng đối với các ngươi.”
Mã Cốt Diện Giả rất kinh ngạc liếc nhìn Chúc Duy Ngã một cái: “Ngươi thật tự tin.”
“Tự phụ.” Ngưu Cốt Diện Giả lại bổ sung thêm.
“Đừng đứng đó nhiều lời, giết hắn!” Kê Cốt Diện Giả suýt nữa đã mất mạng, lúc này lại uống cấm dược vào, gây tổn thương căn cơ. Trong lòng gã ta đã căm hận cùng cực, lập tức kiềm nén không được, há mồm muốn gáy vang.
Lại là Hùng Kê Nhất Xướng dị hoá.
Nhưng gã ta vừa há mồm thì đã thấy tóc đen bay tán loạn trước mắt, Chúc Duy Ngã đã lao đến!
Một cây hàn chùy đột ngột chui ra.
Chuôi chùy nằm trong tay Dương Cốt Diện Giả luôn im lặng không nói một lời kia.
Hắn ta là cường giả chỉ tinh thông y thuật trong mười hai Cốt Diện, thói quen trầm mặc ít lời, nhưng chiến lực tuyệt đối không yếu kém.
Chùy này như bay tới từ thiên ngoại, cơ diệu khó lường, đúng là linh dương treo sừng, không có dấu vết để tìm.
Ở đầu kia con đường, đôi huynh đệ Ngưu Cốt Diện Giả, Mã Cốt Diện Giả cũng đã đến gần.
Ngưu Cốt Diện Giả bay lên không giơ cao Huyền Thiết Lang Nha Bổng, thế như núi ngã.
Loan đao của Mã Cốt Diện Giả nấp ở phía sau, cúi người vọt tới trước, sát khí ẩn sâu.
Nhưng Chúc Duy Ngã không tránh không né, càng không giống như chưa cảm nhận được động tĩnh phía sau.
Hắn ta lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Kê Cốt Diện Giả, cả người vọt tới trước bay lên giữa không trung, đầu gối cong lại, lấy đầu gối làm thương, một cú thôi đã đánh vỡ phòng ngự trước người Kê Cốt Diện Giả.
Đầu gối thuận thế nâng lên, đánh vào cằm Kê Cốt Diện Giả, trực tiếp đập khép cái miệng mà gã ta muốn mở ra gáy.
Có lần giao thủ trước đó ở sòng bạc Đại Thông, Chúc Duy Ngã ứng phó người này càng nhẹ nhàng.
Hàm răng trên dưới của Kê Cốt Diện Giả đột ngột bị đập mạnh, miệng chứa đầy răng gãy, Hùng Kê Nhất Xướng cũng nuốt ngược vào trong bụng, nghẹn nửa họng máu tươi.
Cùng lúc đó, Chúc Duy Ngã nhấc tay tới, đuôi thương Tân Tẫn Thương đâm trước, lập tức đụng phải một chuỳ đột ngột luồn đến của Dương Cốt Diện Giả!
Chuỳ này lập tức làm dâng lên một cơn gió lốc, tiếng gió rít gào vang lên tức thì.
Mà Dương Cốt Diện Giả đã trở thành mắt gió.
Trong vô số những cuộc chiến mà hắn ta từng trải qua, cũng không phải chưa từng có ai đụng phải linh dương treo sừng của hắn ta, nhưng những người đó đều không có ngoại lệ bị Bạch Dương Chuỳ hết sức bén nhọn của hắn ta phá nát.
Theo cái nhìn của hắn ta, một chuỳ này nhất định có thể xuyên thủng cây thương kia, phá từ đuôi thương này lên, sau đó kéo ngược lên từ chỗ ba tấc, điểm rơi nằm ngay chỗ yếu hại trên ngực Chúc Duy Ngã.