Chương 320: Khương Vọng tùy tiện đánh tan đạo thuật.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cát Hằng không nói thêm gì, chỉ không mặn không nhạt mà liếc nhìn Trương Hải một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hồ quản sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong mấy tên tu sĩ trên quặng trước kia chỉ có Trương Hải này còn tính bình thường.
Trừ cả ngày không thực tế mà trông cậy vào việc luyện ra thần đan, một bước lên trời ra thì hắn ta không có tật xấu gì khác.
Từ trước đến nay, người này chỉ quan tâm chuyện đan dược, chút Đạo Nguyên thạch tích góp được cũng đổ hết vào luyện đan.
Còn hai người còn lại, một người tên là Hướng Tiền, sống mà không lưu luyến chuyện gì, dáng vẻ chán chường nặng nề, cũng không biết là siêu phàm thế nào. Một người khác chính là Cát Hằng, tính tình táo bạo, động một chút là đánh chửi người khác.
Có đôi khi Cát Hằng làm chuyện quá đáng thì Hướng Tiền lười quan tâm, nhưng thỉnh thoảng Trương Hải sẽ nhìn không được, thuận miệng lên tiếng nói hai câu.
Thông thường Cát Hằng cũng sẽ nể mặt vuốt mũi Trương Hải.
Nói tóm lại, nhìn chung sinh hoạt ở hầm mỏ cũng coi như yên bình, quản sự hầm mỏ ít nhiều gì cũng cảm thấy thỏa mãn.
Ở lại nơi này lâu như vậy, Hồ quản sự thật sự không nỡ đánh vỡ sự bình thản này.
Tuy rằng mạch khoáng này sẽ nhanh chóng khô cạn, nhưng trước đó, lão ta hy vọng mọi chuyện có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì.
Đây là chút tôn nghiêm và thể diện không còn nhiều lắm của lão ta.
...
Trong chiếc xe ngựa đang chạy, từng đợt từng đợt mùi hoa đang lan tràn.
Khương Vọng tìm đúng thời cơ, thi triển Hoa Hải.
Đạo thuật này thích hợp ứng phó lúc hỗn chiến nhất, nếu phát huy toàn lực thì chính là một chiến trường tạm thời. Lúc này Khương Vọng đã điều chỉnh một chút, chỉ vận dụng một bộ phận uy năng, chuyên chú vào hiệu quả gây ảo giác nhằm dò hỏi một ít tình báo.
Đối phó với tu sĩ siêu phàm thì đương nhiên không có hiệu quả gì, nhưng dùng cho người thường thì vẫn có hiệu quả nhất định.
“Xuyên Tử, trong toàn bộ hầm mỏ ngươi sợ ai nhất?”
Xuyên Tử quanh năm đi theo chạy chân cho Hồ quản sự, rất quen thuộc đối với tình hình của hầm mỏ Hồ thị.
Khương Vọng cố ý mang gã theo để làm xa phu tạm thời, cũng là vì có thể thuận tiện hỏi mấy vấn đề, mà không khiến người ta chú ý.
Hắn thuận miệng chọn mấy câu hỏi đơn giản trước nhằm xác định hiệu quả của đạo thuật.
Đối với người thường mà nói, đạo thuật bậc Ất thượng phẩm đã quá mức cường đại. Nếu không cẩn thận thì rất dễ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, Xuyên Tử không nghĩ nhiều, theo bản năng mà nói: “Thiếu gia.”
“Thiếu gia?” Khương Vọng sửng sốt, hắn vốn cho rằng đáp án sẽ là lão nhân họ Cát kia: “Thiếu gia nào?”
“Nhi tử của Đình trưởng, thiếu gia của Hồ gia - Hồ Thiếu Mạnh.”
“Vì sao lại sợ hắn?”
Thân thể Xuyên Tử run rẩy lên: “Ta nhìn thấy hắn giết người!”
“Ngươi nhìn thấy hắn giết ai?”
“Ta... Ta...” Vẻ mặt Xuyên Tử trở nên rất hoảng sợ, cảm xúc kích động lên.
Hoa tươi hư ảo giữa không trung lay động không ngừng, cứ như sẽ bị tránh thoát vào bất cứ lúc nào.
Chung quy thì Hoa Hải không phải đạo thuật chuyên dùng để hỏi han tình báo, cũng không đủ vượt trội ở phương diện này.
Hắn đã vận dụng đến mức độ này, cũng không thể thẩm vấn tiếp nữa.
Nhưng nếu lại gia tăng cường độ, rất có thể sẽ biến Xuyên Tử thành ngốc tử.
Không oán không thù, Khương Vọng cũng không đến mức không từ thủ đoạn như vậy.
Hắn lập tức nhảy qua đề tài này, trấn an nói: “Được, được, chúng ta tạm thời quên mất chuyện này.”
Roi khẽ giơ cao, vó ngựa lộc cộc.
Bánh xe chuyển động nhanh như chớp.
Qua một hồi, chờ rốt cuộc Xuyên Tử cũng bình tĩnh lại dưới tác dụng của đạo thuật, Khương Vọng mới tiếp tục hỏi: “Vì sao mạch khoáng Thiên Thanh Thạch của nơi này khô cạn nhanh như vậy?”
“Ta không biết, nhưng có một lần nghe quản sự nói, hình như là có liên quan đến Tịch gia.”
Tịch gia chính là gia tộc thành chủ của Gia Thành, cũng là mục tiêu Khương Vọng muốn tìm hiểu trong lần vào thành này.
Ở thành vực Gia Thành, bất kể xảy ra chuyện lớn gì, cũng không thể tránh khỏi Tịch gia.
Đáp án mơ hồ này của Xuyên Tử lại không bàn mà hợp ý với suy đoán của Khương Vọng.
Làm quản sự hầm mỏ Hồ thị, Hồ quản sự nhất định có biết chuyện gì đó. Nhưng nếu hầm mỏ này thực sự có vấn đề, chắc chắn Hồ quản sự cũng bị âm thầm chú ý.
Cũng xuất phát từ lý do này, nên Khương Vọng không có ý định dùng đạo thuật dẫn dụ Hồ quản sự mở miệng.
Hiện tại tìm được manh mối từ chỗ của Xuyên Tử, cũng không coi như hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Hơn nữa hắn còn nhớ kỹ một cái tên, Hồ Thiếu Mạnh.
Là nhi tử của Đình trưởng Hồ Do của trấn Thanh Dương, công tử Hồ gia đã sắm vai nhân vật gì trong những chuyện xảy ra ở hầm mỏ?
Chỉ một sự kiện mạch khoáng khô cạn vô cùng nhỏ nhoi, nhưng càng nhìn kỹ thì càng không đơn giản.
Mây che sương phủ như vậy, dưới sự che giấu chặt chẽ này, tất nhiên sẽ tồn tại kinh hỉ thật lớn nào đó đáng để được che lấp như thế.
Đương nhiên cũng có khả năng là kinh sợ.
Khương Vọng tùy tiện đánh tan đạo thuật.
Xuyên Tử tiếp tục bắt lấy dây cương, thận trọng mà điều khiển xe ngựa. Vừa rồi gã chỉ cảm thấy mình hoảng hốt thất thần một lúc.
Mà thị nữ Tiểu Tiểu ngồi trong một góc xe, sợ mình lấn trúng Khương Vọng, cả người nàng ta như cuộn lại.
Sở dĩ lần này tới Gia Thành lại mang theo Tiểu Tiểu, hoàn toàn là vì nàng ta lên tiếng thỉnh cầu.
Khương Vọng biết nàng ta sợ hãi Cát lão nhân, cho nên cũng không cự tuyệt
Dưới tác dụng của đạo thuật, vừa rồi nàng ta hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào giày thêu của mình, chỉ dựng lỗ tai lên, chờ Khương Vọng sai bảo vào bất cứ lúc nào.
Một thị nữ rất biết giữ bổn phận.
Dễ làm người ta sinh lòng thương tiếc.
Nhưng Khương Vọng đã nhắm mắt nhập định, tiếp tục tu hành.
Đang vào đầu mùa hạ.
Một chiếc xe ngựa bình thản chạy về hướng một tòa thành yên bình trên con đường không có lấy một dân cư.