Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 322: Là ở bí cảnh Thiên Phủ hay là ở thành Nam Dao?

Chương 322: Là ở bí cảnh Thiên Phủ hay là ở thành Nam Dao?


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tịch thiếu gia có thể không thêm bất cứ tiền tố gì của Gia Thành, tự nhiên chỉ có công tử của phủ Thành chủ.
Tông môn mà người này đi theo tu hành cầu đạo, quyết định tiềm lực tương lai của Tịch gia ở một mức độ rất lớn.
Cái gọi là gia tộc hưng suy vinh nhục, thường chỉ chịu ảnh hưởng của một hai nhân vật thiên tài.
Lúc này Xuyên Tử đã ôm hai cuộn vải màu sắc rực rỡ chen qua, Tiểu Tiểu thì vẫn luôn chọn lựa, dáng vẻ trông thật khó xử.
Khương Vọng đi qua hỏi: “Thích cái nào nhất?”
Tiểu Tiểu sợ hãi mà nói: “Đều rất đẹp, nô không biết chọn cái gì cho tốt.”
Khương Vọng cười cười, nói với ông chủ tiệm vải: “Những màu này, đều lấy mỗi loại một cuộn, ta bao hết.”
“Đừng!” Tiểu Tiểu ngăn lại: “Lão gia, quá nhiều.”
“Không phải nữ hồng của ngươi rất tốt sao? Chậm rãi luyện tập đi.”
Khi còn nhỏ gia đình Khương Vọng cũng xem như giàu sang, sau đó lại quen biết với cái tên xa xỉ quá độ là Triệu Nhữ Thành, sớm đã không để bụng vàng bạc thế tục.
Hiện giờ hắn trở nên siêu phàm, tu vi tăng tiến, càng không cần phải hỏi đến chuyện này.
Hắn khăng khăng mua hết số vải vóc này, lão bản tiệm vải còn đặc biệt mướn một chiếc xe ngựa, đưa đến khách điếm mà bọn họ đã gởi hành lý lại.
Bên này vừa mua xong thì đã nghe thấy trên con phố bên ngoài truyền đến một tiếng la hét ầm ĩ nhốn nháo.
“A a a! Tịch thiếu gia đã trở lại! ! !”
“Ở đâu ở đâu? Ta muốn đi xem, ta muốn đi xem, tỷ muội đỡ ta một chút nào!”
Những tiếng thét chói tai đó cứ như sẽ truyền nhiễm, nhanh chóng liên miên không dứt bên tai.
Khương Vọng chỉ cảm thấy một trận cuồng phong cuốn qua, người trong toàn bộ tiệm vải lập tức chạy sạch sành sanh. Những đại cô nương tiểu tức phụ kia như đều mang sức mạnh siêu phàm, tất cả lập tức biến mất.
Hắn nhìn nhìn chưởng quầy tiệm vải, chỉ thấy lão chưởng quầy nhún vai, hiển nhiên sớm quen với việc này: “Mỗi lần Tịch thiếu gia trở về thành, đều là như vậy cả.”
Xuyên Tử và Tiểu Tiểu nhìn nhau, nhưng cũng không cảm thấy bình thường, ngược lại còn mang dáng vẻ người nhà quê chưa hiểu việc đời.
Khương Vọng mang theo vài phần tò mò mà đi ra tiệm vải, hắn nhìn về phía nam tử đang phóng ngựa đi từ từ ở cuối con phố, muốn nhìn người này nổi trội đến cỡ nào.
Chỉ thấy người này mặc một bộ áo xanh, mũi thẳng mắt sáng, phong tư lỗi lạc.
Thậm chí Vệ quân trong thành cũng xuất động, vây quanh bên người y, mới có thể ngăn lại những nữ tử điên cuồng trong cả thành.
Y một tay nắm cương, tuấn mã đi từ từ, nơi nào ánh mắt y đảo qua thì nơi đó vang lên tiếng thét chói tai liên tục.
“Tử Sở thiếu gia!”
“Tử Sở thiếu gia nhìn ta đi!”
Tiếng gào thét không dứt bên tai.
Đúng là nhân vật phong lưu.
Mà Khương Vọng chú ý thấy khí tức của người này kéo dài, cũng không che giấu, hiển nhiên đã đẩy ra Thiên Địa Môn, là một tu sĩ Đằng Long Cảnh.
“Lão trượng có biết, Tịch thiếu gia tu hành ở Tiên sơn nào không?” Khương Vọng như tùy ý hỏi một câu.
Lão chưởng quầy tiệm vải cười ha hả, như có chung vinh dự.
“Đông Vương Cốc!”
Từ xưa y độc không chia nhà, Đông Vương Cốc cùng nghiên cứu hai đạo, là một tông môn cổ xưa có căn cơ thâm hậu.
Nơi tông môn này tọa lạc không nằm trong lãnh thổ của Tề Quốc, mà là ở phía chính Bắc của Tề Quốc, nó được xây dựng tách biệt ở đó.
Dương Quốc ở phía Tây Bắc của Tề Quốc, nhìn từ vị trí địa lý thì Đông Vương Cốc tương đối gần Dương Quốc hơn một chút.
Dưới sự ảnh hưởng của Hoa Hải, Xuyên Tử nói hình như mạch khoáng Thiên Thanh Thạch khô cạn có liên quan đến Tịch gia.
Theo lý thuyết, tuy rằng trấn Thanh Dương nằm dưới sự cai trị của Gia Thành, nhưng chỉ một thành chủ Gia Thành nhỏ nhoi thì không có khả năng phát sinh mâu thuẫn với Trọng Huyền gia.
Có lẽ, đúng là bởi vì có Đông Vương Cốc đứng sau, Tịch gia mới dám duỗi tay vào mạch khoáng của Trọng Huyền gia?
Thiên Thanh Thạch đúng là rất trân quý, nhưng Khương Vọng lật xem những ghi chép trước kia, chúng được khai thác cũng không nhiều. Mà giá trị của Thiên Thanh Thạch bình thường cũng bị giảm bớt.
Ích lợi ở mức độ này, có thể che mất đôi mắt của Tịch gia sao?
Khương Vọng không hiểu được.
Hắn đang tự hỏi, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt phóng lại đây. Hắn theo đó mà nhìn lại, phát hiện tầm mắt kia xuất phát từ Tịch Tử Sở đang cưỡi con ngựa lớn cao cao đi chậm trên con phố.
Khương Vọng ôn hòa mà cười cười.
Nhưng Tịch Tử Sở chỉ như tùy ý đảo qua, xoay chuyển ánh mắt, lại dời về phía nơi khác.
Tiếng hoan hô cuồng nhiệt trước sau cũng chưa từng giảm bớt, bóng người đó thì càng lúc càng xa.
Lấy tu vi của y, tuyệt đối có thể không kinh động bất cứ kẻ nào, im hơi lặng tiếng vào thành.
Nhưng y lại cưỡi ngựa lớn mà nghênh ngang bước vào, tạo ra tình cảnh quân đội mở đường khoa trương như vậy.
Nếu chỉ là dung mạo đẹp, chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả như thế. Lấy độ tuấn mỹ của Triệu Nhữ Thành mà lúc trước cũng không được điên cuồng kính yêu như thế ở thành Phong Lâm.
Bàn về thân phận của người này, y là nhi tử của thành chủ, tu sĩ của Đông Vương Cốc, tuyệt đối là người trẻ tuổi có địa vị tối cao, tiền đồ vô lượng ở Gia Thành. Thứ hai là tu vi của y đã là Đằng Long, đủ để được coi là cường giả.
Những chuyện này đều là điểm rất hấp dẫn người khác.
Nhưng chỉ vậy còn chưa đủ.
Hẳn cũng có một ít thành phần dàn dựng, dùng thêm chút thủ đoạn như là ảo thuật linh tinh.
Mới đầu Khương Vọng cũng không thể hiểu được ý nghĩa phải làm như vậy là gì.
Nhưng lúc này nhìn thấy đám người cuồng nhiệt kia, hắn bỗng nghĩ ra.
Có một người được hoan nghênh cùng cực như vậy xuất hiện, có lẽ trong vòng trăm năm, sự thống trị của Tịch gia ở Gia Thành cũng không thể bị dao động.
Chỉ lý do này là đủ rồi.
Thiếu gia Tịch gia đã đi xa, bọn nữ tử trên đường chậm chạp lưu luyến không đi.
Khương Vọng gọi Tiểu Tiểu và Xuyên Tử một tiếng, chuẩn bị về khách điếm trước.
Hắn tính ở lại Gia Thành một đêm, buổi tối thì đến phủ Thành chủ nhìn một chút.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người ăn mặc như thị vệ đẩy đám người ra, đi đến bên cạnh Khương Vọng, nhỏ giọng mà nói: “Thiếu gia nhà ta cho mời.”
“Thiếu gia nhà ngươi là?”
Thị vệ cười cười, dáng vẻ trông rất tự hào: “Tịch thiếu gia.”
Lòng Khương Vọng khẽ động.
Y tìm ta làm cái gì?
Quen biết ta?
Là ở bí cảnh Thiên Phủ hay là ở thành Nam Dao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất