Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 331: Ngươi muốn ta rời khỏi khu hầm mỏ như vậy sao?

Chương 331: Ngươi muốn ta rời khỏi khu hầm mỏ như vậy sao?


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở dĩ hắn lựa chọn trực tiếp lộ ra thân phận, ngoài muốn giữ lại Cát Hằng, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là:
Hồ Thiếu Mạnh vừa về đã đóng cửa hầm mỏ, đuổi tu sĩ siêu phàm đi. Khi ở Gia Thành, công tử Tịch gia, Tịch Tử Sở vừa thấy mặt đã đoán ra hắn là ai, che giấu tung tích đã không có ý nghĩa gì lớn.
Trái lại, hắn cần lộ ra thân phận sứ giả của Trọng Huyền gia, để nắm giữ tình hình, đổi bị động thành chủ động một lần nữa.
Hồ Thiếu Mạnh chần chờ một lát rồi nói: “Trước mắt, xem ra có lẽ là Tịch gia ở Gia Thành. Nhưng ta không thể xác định hoàn toàn.”
“Chứng cứ đâu?”
“Sau này ta mới điều tra ra được. Trước khi Tạ Hạo đến hầm mỏ, y đã từng làm việc tại Tịch gia. Hơn nữa, lại có Thiên Thanh Vân Thạch từng chảy ra từ con đường của Tịch gia.”
“Manh mối rất rõ ràng đó. Vì sao ngươi nói không thể xác định hoàn toàn?”
Hồ Thiếu Mạnh cười khổ nói: “Toàn bộ Gia Thành đều là của họ Tịch, ta không thể không cẩn thận đôi chút.”
Chẳng lẽ đó thật sự là việc do người Tịch gia giấu Tịch Tử Sở làm ra?
Tịch gia khống chế Gia Thành, không thể khoan dung trấn Thanh Dương bị thế lực khác nắm trong tay. Sau khi Tịch Tử Sở được cốc Đông Vương ủng hộ, có lực lượng chống lại Trọng Huyền gia, bọn họ rốt cục không kìm nén được?
Chuyện này nhìn như hợp lý, nhưng trên thực tế khó mà cân nhắc được.
Thông qua phương thức quanh co làm mỏ đá cạn kiệt, khiến Trọng Huyền gia tự động từ bỏ trấn Thanh Dương. Đây dĩ nhiên là một thủ đoạn không cần trực tiếp vạch mặt, có thể tiến hành âm thầm.
Nhưng bởi vậy mà Tịch gia khiến Trọng Huyền gia sinh ra bất mãn, chẳng lẽ thật sự đáng giá sao?
Thấy Khương Vọng không nói lời nào trong chốc lát, Hồ Thiếu Mạnh lại hỏi: “Hiện tại mạch khoáng Thiên Thanh Thạch cạn kiệt đã thành sự thật, chúng ta có thể chậm rãi truy cứu trách nhiệm, nhưng nuôi không nhiều người như vậy thật lãng phí. Theo cách nhìn của sứ giả, chúng ta có nên đóng cửa hầm mỏ trước không?”
Đề nghị này cũng rất hợp lý.
Nhưng Khương Vọng cự tuyệt không chút do dự: “Không phải còn có sản lượng nửa năm sao? Hiện tại đóng cửa hầm mỏ, trong thời gian ngắn những thợ mỏ kia đi đâu tìm bát cơm?”
“Mặc dù nói còn có nửa số sản lượng hàng năm, nhưng mỏ đá đã không có khả năng tiếp tục sản xuất Thiên Thanh Vân Thạch. Đối với Trọng Huyền gia, nơi đây đã không có giá trị.” Hồ Thiếu Mạnh lộ vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn nói: “Nhưng sứ giả toàn quyền phụ trách nơi này, quyết định ra sao đều được.”
“Vậy thì nghe ta.”
“Đương nhiên là sứ giả định đoạt. Mặt khác, điều kiện ở mỏ gian khổ, sau khi sứ giả điều tra xong manh mối, không bằng trở lại trấn Thanh Dương cùng Hồ mỗ, cũng để ta tận tận tình chủ nhà.”
“Không cần. Người tu hành chúng ta, tu hành ở đâu mà không phải tu hành?”
“Sứ giả quả thật là mẫu mực cho chúng ta. Nhưng...” Hồ Thiếu Mạnh lại nói: “Dù sao nơi đây rất vắng vẻ, lỡ như bên phía Gia Thành có tin tức gì, chỉ sợ ở mỏ không thể biết được ngay lập tức.”
“Không phải còn có Hồ công tử ngươi sao?” Khương Vọng thuận tay nâng chén trà lên: “Không bằng ngươi đi về nghỉ trước, cũng nhân tiện chú ý động tĩnh của Gia Thành giúp ta.”
Gương mặt Hồ Thiếu Mạnh không lộ vẻ gì, gã ta chỉ nói: “Được, được. Vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
“Không tiễn.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Hồ Thiếu Mạnh, Khương Vọng như có điều suy nghĩ.
Ngươi muốn ta rời khỏi khu hầm mỏ như vậy sao?
Sau khi tiễn Hồ Thiếu Mạnh đi, Khương Vọng triệu tập mọi người một lần nữa, tuyên bố hầm mỏ kéo dài thời gian mở cửa nửa năm, cho đến khi mỏ đá hoàn toàn cạn kiệt mới thôi.
Làm sứ giả của Trọng Huyền gia, trên thực tế, hắn trở thành lãnh đạo trực tiếp của những người này.
Ngoài Hồ quản sự lộ ra sự vui mừng rõ ràng, hai gã tu sĩ siêu phàm khác đều có phản ứng bình thản.
Trương Hải rõ ràng hơi bất an, đại khái là cân nhắc đến đan dược của hắn ta và uy phong của Khương Vọng, nên tạm thời không dám nhắc tới việc rời đi. Hướng Tiền vẫn có vẻ muốn chết không muốn sống như cũ.
Nói thật, Khương Vọng không muốn một ai trong hai người kia. Nhưng dưới tay hắn quả thực không có ai, chỉ có thể bóp mũi chịu đựng trước.
Giống như Trọng Huyền Thắng đã nói, bất kỳ ai cũng có cách dùng và giá trị của hắn.
Tu sĩ siêu phàm có giá trị hơn sẽ không đến làm loại công việc ở hầm mỏ này.
Hai tu sĩ siêu phàm lần lượt rời đi, chỉ còn Hồ quản sự và thị nữ Tiểu Tiểu trong gian phòng.
Khương Vọng đang định dặn dò Hồ quản sự hai câu, thị nữ Tiểu Tiểu bỗng lên tiếng: “Lão gia, có một chuyện không biết ngài còn nhớ hay không? Hũ rượu hổ cốt trong phòng ngài có vấn đề.”
Khương Vọng liếc nàng một cái: “Tờ giấy kia là do ngươi viết?”
Tiểu Tiểu căng thẳng trong lòng, cúi đầu: “Vâng... Khi còn bé nô từng học một ít chữ.”
“Sao ngươi biết rượu có vấn đề?” Khương Vọng hỏi.
“Nô chỉ biết tính tình của Cát Hằng, ngài đắc tội lão, lão nhất định sẽ gây bất lợi cho ngài.”
Phịch!
Lúc này, Hồ quản sự quỳ xuống đất: “Sứ giả đại nhân, rượu có độc, có độc. Rượu độc bị ta đổi rồi!”
Trái lại, hắn lại được giải đáp một nghi hoặc, dù đáp án này cũng không có giá trị gì.
“Không cần quỳ.” Khương Vọng đưa tay đỡ lão ta dậy: “Tình huống cụ thể như thế nào, ngươi nói xem?”
“Cát gia, không, tên khốn họ Cát rất hẹp hòi, lão muốn dạy dỗ đại nhân, hạ độc ngay trong rượu, ép ta cho đưa cho ngài. Ta không dám không đưa, càng không dám nói ra!”
Hồ quản sự không ngừng lau mồ hôi, sợ hãi: “Ta chỉ có thể vụng trộm đổi đi, lão hỏi tới, ta liền nói có lẽ ngài không uống rượu.”
Lão ta vừa nói vừa muốn quỳ xuống.
Khương Vọng khoát tay chặn lại, khiến lão ta không cần quỳ: “Ngươi đổi rượu độc đi, nào có tội gì? Ta nên đa tạ sự săn sóc của ngươi mới phải.”
“Không dám, không dám.”
Nhìn ông lão khúm núm, Khương Vọng thở dài một hơi trong lòng.
Hắn không bắt buộc sau khi biết thân phận của hắn, Hồ quản sự còn có thể đối đãi hắn một cách bình thản, dù sao điều đó là không thực tế.
“Ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Chuyện của hầm mỏ vẫn do ngươi quản lý, trước kia làm thế nào, hiện tại tiếp tục làm thế ấy, duy trì hiện trạng là đủ.” Hắn dặn dò thẳng thắn: “Ta chỉ khống chế phương hướng, không chịu trách nhiệm làm công việc cụ thể, ngươi hiểu chưa?”
Hồ quản sự đã nắm chắc trong lòng, chân cũng ổn định hơn chút: “Ta đã hiểu, đã hiểu.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất