Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 330: Lấy thế đè người

Chương 330: Lấy thế đè người


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một tháng một viên rưỡi Đạo Nguyên Thạch có thể xúi giục ai mạo hiểm? Có lẽ loại tu sĩ suốt ngày có vẻ sống không còn ý nghĩa gì như Hướng Tiền không quá quan tâm đến nguy hiểm, nhưng y cũng không quá quan tâm đến Đạo Nguyên Thạch.
Hồ Thiếu Mạnh bất ngờ trở về, nói phải tạm đóng hầm mỏ. Ngoài Cát Hằng hỏi một câu sao sớm thế, những người khác không có ý kiến.
Chuyện này chứng minh bọn họ đã sớm có ăn ý từ trước.
Loại ăn ý này chính là vấn đề.
Mặc kệ mấy người kia trao đổi ánh mắt, Khương Vọng nói thẳng: “Đừng có ý đồ lừa gạt ta.”
“Mọi người chắc hẳn đều rất rõ ràng mục đích ta đến đây. Mặc dù Trọng Huyền gia nhiều sản nghiệp, sẽ không để ý một quặng Thiên Thanh Thạch bị tổn thất, nhưng điều này không có nghĩa là Trọng Huyền gia có thể khoan dung cho sự lừa gạt.”
“Các ngươi hãy ghi nhớ, đối với Trọng Huyền gia, quặng Thiên Thanh Thạch không quan trọng, nhưng bị lừa gạt hay không lại rất quan trọng.”
Khương Vọng liếc nhìn mấy tu sĩ siêu phàm này: “Như vậy, ai nói trước?”
Lúc này hắn đã lộ ra thực lực của mình, càng không cần nhiều lời nói về thế lực của Trọng Huyền gia. Ánh mắt vẫn bình tĩnh này, ép lên trên người mỗi cá nhân, nặng như ngàn cân.
“Sứ giả.” Hồ Thiếu Mạnh cười thật miễn cưỡng, cố gắng giữ vững phong thái: “Thật ra, tình huống chuyện này...”
“Ngươi không cần nói trước.” Khương Vọng giơ bàn tay lên, cắt lời gã ta.
Hắn lật bàn tay, ra hiệu mời nói với Trương Hải: “Trương Hải, ngươi nói trước đi.”
“À? A.” Trương Hải đột nhiên bị gọi, lập tức giật cả mình: “Chuyện này...”
Hắn ta không cần nhìn cũng biết, lúc này Hồ Thiếu Mạnh đương nhiên đang nhìn chăm chú vào hắn ta.
“Không vội, từ từ suy nghĩ. Suy nghĩ đến Cát Hằng.”
Hắn đã quyết định xử lý Cát Hằng, thì nhân tiện dứt khoát lấy Cát Hằng làm bia ngắm, giết gà dọa khỉ, đe dọa mấy người còn lại.
Đây là ưu thế dựa trên thực lực tuyệt đối.
Dù mấy tu sĩ siêu phàm trước mắt cùng nhau xông lên, Khương Vọng cũng đủ nghiền ép bọn họ.
Mặc dù Hồ Thiếu Mạnh cũng có tu vi Thông Thiên Cảnh, nhưng trong cùng một cảnh giới cũng tồn tại sự khác biệt. Hắn tự tin có thể áp chế người này.
Hơn nữa, hắn bày ra dáng vẻ để bọn họ nói thoải mái trước, nhưng khi Hồ Thiếu Mạnh mở miệng lại ngăn cản gã ta nói chuyện, trái lại, để Trương Hải nói trước. Đây đơn thuần chỉ là thủ đoạn nhỏ để củng cố uy quyền, khống chế tình hình thôi.
Trước kia hắn không quá quen thuộc những chuyện này, nhưng tiếp xúc với Trọng Huyền Thắng lâu rồi, hắn cũng dần dần hiểu được.
Sở dĩ lựa chọn Trương Hải làm chỗ đột phá là bởi vì theo Khương Vọng, trong mấy tu sĩ siêu phàm ở đây, người này có tính tình mềm yếu nhất.
Hắn ta gửi gắm mơ ước hão huyền một bước lên trời trong đan dược, nhưng lại chưa từng thấy hắn ta cố gắng vì điều đó, mà chỉ có một chút nỗ lực không có ý nghĩa.
Hắn ta sống qua ngày tại hầm mỏ, dựa vào một viên rưỡi Đạo Nguyên Thạch ít ỏi mỗi tháng để đầu tư vào đan dược. Một lò lại một lò, ngày qua ngày. Loại si mê này càng giống một loại trốn tránh, một loại tự thôi miên bản thân.
Trông như có mục tiêu và theo đuổi kiên định của mình, nhưng thật ra hắn ta còn sống không rõ ràng bằng Hướng Tiền tự sa ngã.
Cho dù loại người này biểu hiện bình thường đến thế nào, nhưng từ trong bản chất, hắn ta chính là một người mềm yếu.
Khương Vọng chậm rãi nói: “Bản thân ta là một người nhân từ. Nhưng làm việc vì Trọng Huyền gia, có đôi khi ta không thể nương tay. Dù sao ăn lộc của người thì phải trung thành với người. Ngươi nghĩ sao?”
“Đúng... đúng....”
Trương Hải cúi đầu, vẻ mặt giãy dụa.
Nhưng ai nấy đều thấy được, hắn ta không im lặng được quá lâu.
“Để ta nói thật, Tạ Hạo bị ta giết!” Hồ Thiếu Mạnh bỗng lên tiếng.
Khương Vọng yên lặng nhìn hắn một lát, rồi mới quay đầu nói: “Những người khác ra ngoài đi.”
Đám người nối đuôi nhau mà ra, cả phòng lập tức chỉ còn lại hai người Khương Vọng và Hồ Thiếu Mạnh.
Một người ngồi trên vị trí chủ đạo, một người ngồi bên phải phía dưới.
Hai người cũng cất giấu suy nghĩ khác nhau, nhìn nhau từ xa.
“Ta luôn chờ ngươi chủ động nói với ta.”
Khương Vọng mở miệng nói trước: “Ngươi biết đấy, ta vốn có thể ngăn cách các ngươi, hỏi lần lượt, luôn có người sẽ không chịu được áp lực. Nhưng ta không muốn chế tạo bầu không khí thẩm vấn, coi ngươi trở thành phạm nhân.”
“Dù sao Hồ gia cũng là người kinh doanh công việc tương ứng của Trọng Huyền thị ở đây, việc hợp tác đã kéo dài rất lâu. Cho dù quặng mỏ xảy ra chuyện như vậy, ta vẫn ôm sự chờ mong với các ngươi.”
Hắn nhìn Hồ Thiếu Mạnh chăm chú: “Cho nên, ngươi có gì muốn nói với ta?”
“Đa tạ sứ giả thông cảm.” Hồ Thiếu Mạnh cười khổ một tiếng, rồi nói ra: “Ta giết Tạ Hạo, cũng có điều bất đắc dĩ. Hắn có trách nhiệm đóng giữ hầm mỏ, nhưng không tận trung với cương vị, lại giúp người ngoài trộm Thiên Thanh Vân Thạch.”
“Sứ giả nên biết Thiên Thanh Vân Thạch có giá trị thế nào, sản lượng rất có hạn. Một mỏ Thiên Thanh Thạch lớn thế này, năm có sản lượng cao nhất cũng chỉ ra sáu viên. Mà chỉ một mình Tạ Hạo đã trộm ra đủ mười ba viên! Ngài đều đã nhìn thấy mấy tu sĩ siêu phàm ở đây lười biếng đến thế nào, hoàn toàn không có tác dụng gì lớn. Nhân lúc ta không có ở đây, Tạ Hạo vận dụng đạo thuật độc môn, trắng trợn cướp mỏ, từ đó làm cho mỏ Thiên Thanh Vân Thạch sớm cạn kiệt. Đến khi ta phát hiện ra thì đã muộn rồi.”
“Toàn bộ những lời ta vừa nói đều có chứng cứ, mà số khoáng thạch bản thân hầm mỏ Hồ thị ta sử dụng đều được ghi lại rõ ràng trên sổ sách. Sứ giả có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. Trước đó, ta che giấu việc này, quả thật là vì sợ bị phạt, nên không dám đối mặt. Nhưng ngài nói đi, hắn có đáng bị giết hay không?”
Hồ Thiếu Mạnh nói rất kỹ càng, dường như cũng rất thành khẩn. Nói xong những này, gã ta như trút được gánh nặng: “Đương nhiên, hiện tại sứ giả ngài đã toàn quyền phụ trách ở đây, nếu ngài thay mặt Trọng Huyền gia xử phạt, Thiếu Mạnh tự làm tự chịu, sẽ chấp nhận tất cả.”
Sổ sách gã ta nói đến ở chỗ Hồ quản sự, Khương Vọng đã sớm lén lút xem qua, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Hay nói cách khác, dù cho có vấn đề, cũng không có khả năng dễ dàng khiến người nhìn ra.
Lúc này, Khương Vọng không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: “Người ngoài mà ngươi nói là ai?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất