Chương 333: Ta yêu ngươi, câu nói vô dụng lại bất lực
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi Khương Vọng vội vàng rời đi, Xuyên Tử và Tiểu Tiểu đứng ở ngoài viện, nhìn nhau không nói gì.
Lúc này ánh nắng chiếu lên người rất dịu dàng, nhân tiện xua đi không ít rét lạnh trong lòng.
Nhưng có vài nơi hẻo lánh, cuối cùng ánh nắng vẫn không chiếu tới.
Xuyên Tử mở miệng trước, nói: “Ngươi nói, Độc Cô gia đi làm gì nhỉ?”
“Việc của lão gia, làm sao ta biết được?”
Hai người lại im lặng một lát.
Xuyên Tử liếc nhìn Tiểu Tiểu, đi hai bước về phía nàng ta, rồi dừng lại.
Gã nói: “Ngươi... ngươi chịu khổ rồi.”
Tiểu Tiểu nhớ kỹ dáng vẻ gã quỳ trên mặt đất, đập đầu vang ầm ầm trước mặt Hồ Thiếu Mạnh. Đương nhiên nàng ta cũng có thể hiểu được tấm lòng của gã.
Không phải nàng ta chưa từng cảm động.
Nhưng...
“Xuyên Tử.” Tiểu Tiểu từ từ nói: “Chúng ta đều phổ thông như thế, bình thường như thế. Không ai trong chúng ta có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.”
Nàng ta nói, nhìn đống tro tàn trong viện.
“Quên ta đi. Trên thế giới này, người bình thường không có tương lai đâu.”
“Tiểu Tiểu!” Xuyên Tử lớn gan kêu một tiếng, nhưng không hiểu sao, luồng sức lực kia bỗng xẹp xuống.
Ngay trong gian phòng này, một thiếu nữ vô tội đã nhảy xuống giếng. Mấy chục, mấy trăm thợ mỏ vây quanh, nhưng không ai dám nói ra khỏi miệng cái tên Cát Hằng.
Dựa vào cái gì Xuyên Tử gã lại dám nói mình có thể bảo vệ nàng ta bình an cả đời?
Tiểu Tiểu nói đúng. “Tương lai” của người bình thường quá yếu ớt.
Chỉ dựa vào chữ “yêu”, nhiều lắm chỉ có thể đập vỡ đầu, vô dụng lại bất lực.
Lời đến bên khóe miệng gã, cuối cùng biến thành câu hỏi: “Ngươi... làm gì vậy?”
Tiểu Tiểu nhỏ tuổi hơn Xuyên Tử rất nhiều, nhưng có lẽ vì đã từng nếm quá nhiều đau khổ, rõ ràng nàng ta nhìn sự đời càng lạnh nhạt càng thấu đáo. Cũng bởi vậy, gã không thấy bất cứ cảm xúc nào của nàng ta.
“Rải tro cốt của lão đi.”
Nàng ta nói, bỗng quay đầu lại hỏi Xuyên Tử: “Ngươi nói xem, rải vào nhà xí, thì có phải lão ta sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai không?”
Giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng, nhưng nỗi căm thù trong đó lại quá sâu sắc.
Xuyên Tử kinh ngạc một lát: “Sẽ... sẽ như vậy.”
...
Khương Vọng đi thăm dò hầm mỏ, kết quả, hắn không thu hoạch được gì.
Phản ứng của Hồ Thiếu Mạnh mà Khương Vọng đang chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.
Dường như đối phương vốn không quan tâm hắn làm gì trong khu mỏ.
Kiên nhẫn quả là một phẩm chất tốt, sẽ khiến cho đối thủ trở nên càng khó chơi hơn.
Nhưng Khương Vọng không nóng nảy, thời gian đứng về phía hắn.
Dù cho đến cuối cùng, không có cái gọi là bí ẩn khác, tình hình thực tế chính là Tịch gia thò tay đến trấn Thanh Dương, hắn cầm kết quả này trao cho Trọng Huyền gia là được. Hắn không có thiệt hại gì khác.
Đối với Khương Vọng, thực lực bản thân mới là căn bản.
Tại ngày tiếp nối đêm trong tu hành, nhoáng một cái, chính là mấy ngày thời gian trôi qua.
...
“Sau khi đẩy ra Thiên Địa Môn, mới bắt đầu thăm dò Khu Kiền Hải, ta đã cảm ứng được hạt giống thần thông. Vị trí của nó chính là Nội Phủ thứ nhất.”
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Trọng Huyền Thắng nói như vậy: “Nhưng hiện tại ta không vội, muốn thăm dò Khu Kiền Hải hoàn toàn, thì phải đợi đến sau khi khai phá tiềm lực ở mức độ lớn nhất, mới có thể đi gõ cửa Nội Phủ.”
Khi Khương Vọng lề mề ở Dương Quốc, Trọng Huyền Thắng đã đẩy ra Thiên Địa Môn.
Vào lúc này, chỗ tốt của bí cảnh Thiên Phủ hiện rõ, hắn ta mới bắt đầu thăm dò Đằng Long Cảnh, đã sinh ra cảm ứng với hạt giống thần thông.
Bản thân hạt giống thần thông đã được đánh dấu vị trí Nội Phủ.
Điều này có ý nghĩa, chỉ cần Trọng Huyền Thắng mong muốn, hiện tại hắn ta có thể trực tiếp nhảy qua Đằng Long Cảnh, đạt thành Nội Phủ thần thông. Đương nhiên, Trọng Huyền Thắng có tương lai đầy hứa hẹn sẽ không lựa chọn như vậy.
Loại trạng thái này vô cùng tương tự Đậu Nguyệt Mi. Tuy nhiên, lúc đó bị áp lực bởi tình hình chiến đấu tại Ngọc Hành Phong, Đậu Nguyệt Mi đành phải phá phủ sớm, mà còn liên tiếp phá năm phủ trong một lần, mới có được thần thông, vì vậy mà đoạn tuyệt con đường tu luyện. Cả đời này, bà ta chỉ có thể dừng bước ở Nội Phủ Cảnh.
Nhưng Trọng Huyền Thắng có đủ đường sống, thong dong thăm dò Khu Kiền Hải, xây dựng nền tảng kiên cố vì con đường tương lai.
Thời gian này là lúc so đấu theo lệ thường của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng. Cách mấy ngày, cũng nên đánh một trận như thế, hai bên đều không giữ lại chút sức nào. Bởi vì bọn họ hẹn chiến trực tiếp, mà không thông qua ghép đôi, cho nên không cần lo lắng vấn đề khác biệt về cảnh giới.
Vì lợi dụng công hao phí của luận kiếm đài ở mức lớn nhất có thể, trước khi khai chiến, bọn họ sẽ trò chuyện một lát, trao đổi tình hình gần đây.
“Thiên Địa Môn của ta còn đang trong quá trình thành hình.” Khương Vọng nói.
“Không vội. Thực lực càng mạnh mẽ, thì Thiên Địa Môn càng khó đẩy. Ta cũng rất liều mạng, mới có thể đột phá cảnh giới nhanh như vậy, thật ra không đủ hoàn hảo.” Trọng Huyền Thắng thở dài: “Nhưng hết cách rồi, ta nhất định phải lựa chọn lấy hay bỏ.”
Dù hiện tại loay hoay như con quay không ngừng chuyển động, mỗi ngày Trọng Huyền Thắng cũng sẽ bớt chút thời gian ghép đôi chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đương nhiên là dùng một hệ thống chiến đấu khác sau khi loại bỏ bí pháp của Trọng Huyền thị.
Hắn ta biết rõ thực lực mới là căn bản. Nhưng hắn ta có rất nhiều công việc của gia tộc, lại không có đủ nhiều người đáng tin để bàn giao.
Hai người trao đổi, chủ yếu tập trung ở phương diện tu hành, Trọng Huyền Thắng không hỏi chuyện của Khương Vọng tại Dương Quốc.
Tiếp theo là một số trợ giúp và đề nghị đối với Liêm Tước, kẻ biết làm người như Trọng Huyền Thắng, đương nhiên sẽ không bỏ qua ý kiến của Khương Vọng.
Trận chiến gian nan ngừng lại, Khương Vọng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bây giờ hắn đã chiến đấu ghép đôi tới hạng bảy mươi tám của Thông Thiên Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh, cường độ chiến đấu cao hơn nhiều. Đánh với Trọng Huyền Thắng xong, hắn đã không có tinh thần và thể lực đánh thêm một trận.
Hắn chiến đấu vượt một cảnh giới, lại đối mặt với cường giả như Trọng Huyền Thắng. Dù hắn ta vừa đẩy ra Thiên Địa Môn không lâu, nhưng Khương Vọng đã hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.