Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 334: “Sư tỷ của ta...”

Chương 334: “Sư tỷ của ta...”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên đối với Khương Vọng, chiến đấu với Trọng Huyền Thắng hiện tại cũng có nhiều không gian để nâng cao hơn.
Thiên Địa Môn của chính Khương Vọng còn đang trong quá trình thành hình, bây giờ đã có dáng vẻ sơ bộ.
Đó là một cánh cửa đá có hình dạng và cấu tạo cổ xưa, cao lớn, nặng nề.
Trên cửa có chữ khắc lờ mờ.
Khương Vọng từng thử chạm vào, cánh cửa này không nhúc nhích tí nào.
Thiên Địa Môn của mỗi người, chỉ có chính mình mới có thể thấy rõ ràng được, người bên cạnh nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một ảo ảnh.
Sau khi đánh mở Thiên Địa Môn, tiếp nhận phản hồi từ thiên địa, là cơ sở nương thân của người tu hành đang ở trong sương mù tối tăm.
Bởi vậy đảo hoang thiên địa được thành hình càng mạnh, thì càng an toàn khi thăm dò Khu Kiền Hải.
Khương Vọng dùng đạo nguyên cọ rửa Thiên Địa Môn kỹ lưỡng một lần, mới tạm thời kết thúc tu hành.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của thị nữ Tiểu Tiểu.
Trong lòng hơi dao động, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu Tiểu đang định gõ cửa, thấy Khương Vọng, liền báo cáo: “Lão gia, thiếu gia Hồ gia đến, cầu kiến ở ngoài viện.”
Nhiều ngày như vậy mới đến, gã ta vẫn còn khá bìnht ĩnh. Khương Vọng nghĩ thầm.
Miệng hắn thì nói: “Ta đi nghênh đón.”
Viện rất nhỏ, hắn còn chưa đi ra mấy bước, Hồ Thiếu Mạnh ở ngoài viện đã nghe thấy âm thanh, hành lễ từ xa, rồi nói: “Mấy ngày nay, sứ giả ở đây thoải mái chứ? Nếu có gì không thỏa đáng cứ để Thiếu Mạnh cải thiện.”
“Ta xuất thân bình thường, ở nơi nào cũng quen được.”
Khương Vọng dẫn gã ta vào trong viện: “Vào ngồi đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau ở chính đường, thị nữ Tiểu Tiểu đúng lúc dâng lên trà thơm, rồi mới lui ra.
Gần đây nàng ta đang bận bịu may quần áo, đã làm xong hai bộ trường sam cho Khương Vọng.
Hồ Thiếu Mạnh nhìn lướt qua cái sân trống rỗng, cười hỏi: “Ngài dùng thị nữ này có hợp ý hay không? Ngày hôm trước nhà ta vừa mua một ca cơ ở vùng khác, không bằng ta đưa đến chỗ sứ giả?”
Khương Vọng ngầm phỉ nhổ trong lòng: ca cơ gì đó, không phải là mẹ kế mà cha ngươi tìm cho ngươi đấy chứ...
Người ta mở miệng gọi một tiếng sứ giả. Mặc dù tôn trọng, nhưng Khương Vọng hiểu, ở một mức độ nào đó, điều này chứng minh trên bản chất, đối phương chỉ tôn trọng Trọng Huyền gia sau lưng mà hắn thay mặt.
“Ý tốt của Hồ thiếu gia, ta xin ghi nhớ trong lòng. Nhưng con người ta độc thân quen rồi, không quen nhiều người ở bên cạnh như vậy.” Khương Vọng né qua loại chủ đề nhàm chán này, chuyển chủ đề mà hỏi: “Trái lại, Hồ thiếu gia ngươi học tập ở Điếu Hải Lâu lại không căng thẳng lắm, ngươi về trấn Thanh Dương ở rất lâu. Có lẽ khí hậu ở quê quán thực sự dưỡng sinh?”
“Ha ha ha, việc học tập của ta thong thả, chỉ cần theo kịp cảnh giới, tông môn sẽ không quá ràng buộc chúng ta.” Hồ Thiếu Mạnh nói, chuyển đề tài: “Đúng rồi, sứ giả có phong thái như vậy, chắc hẳn cũng xuất thân từ sư môn danh giá. Còn chưa thỉnh giáo?”
“Tán tu vô danh, tự tìm tòi mà thôi.”
“Sứ giả thật sự là kỳ tài ngút trời!”
Hồ Thiếu Mạnh bắt được cơ hội liền bắt đầu tâng bốc, không có chút ngượng ngùng nào.
Không biết vì sao, Khương Vọng lại cảm thấy không quá dễ chịu, giống như bên cạnh mình có một tồn tại khác thường. Nhưng hắn quan sát kỹ lưỡng, lại không tìm ra ngọn nguồn.
Cho nên hắn chỉ cười qua loa, rồi hỏi thẳng: “Không biết hôm nay Hồ thiếu gia tới tìm ta, có chuyện gì sao?”
“Là như vậy.” Hồ Thiếu Mạnh thở dài, dường như rất thổn thức: “Ta nghe nói sứ giả là người thắng trong bí cảnh Thiên Phủ, cho nên đến hỏi. Ngươi có biết sư tỷ ta, Trúc Tố Dao không? Nàng là tu sĩ thiên tài của Điếu Hải Lâu chúng ta, cũng tham gia bí cảnh Thiên Phủ.”
“Ồ?” Khương Vọng không chút nóng nảy, nên thuận theo lời gã ta nói chuyện: “Không biết vị sư tỷ này của ngươi có đặc thù gì?”
“Sư tỷ của ta...” Gương mặt Hồ Thiếu Mạnh lộ ra vẻ tưởng nhớ: “Nàng là một người rất dịu dàng, trước kia khi ta vừa tới Điếu Hải Lâu, nàng chăm sóc cho ta rất nhiều. Đáng tiếc sau này, trong một lần du lịch, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lưu lại bệnh kín, bị cản lại trước Thiên Địa Môn mà không có cách nào tiến bộ.”
“Tính tình của nàng từ từ trở nên cực đoan. Lần này bí cảnh Thiên Phủ mở lại, nàng phí sức rất lớn để đi vào, muốn thử xem có thể tìm được biện pháp giải quyết bệnh kín trong bí cảnh Thiên Phủ hay không.”
Giọng nói của Hồ Thiếu Mạnh suy sụp: “Đáng tiếc...”
Khương Vọng vốn không nhớ rõ chuyện trong bí cảnh Thiên Phủ, đương nhiên không có ấn tượng gì với sư tỷ của gã ta. Hắn cũng hoàn toàn không biết, nữ tu sĩ chết sớm nhất trong độc tử khí, chính là Trúc Tố Dao của Điếu Hải Lâu.
“Vị sư tỷ này của ngươi và ngươi?”
Hồ Thiếu Mạnh gật đầu: “Chúng ta đã sớm có tình cảm từ trước, sau này bởi vì vì một số hiểu lầm mà tách ra, kỳ thật ta luôn chờ đợi nàng, không ngờ...”
Khương Vọng nghe mà không hiểu ra sao, không biết vì sao gã ta là đột nhiên nói những chuyện này với mình.
Hắn chỉ đành không quá để ý mà an ủi một câu: “Xin nén bi thương.”
Đúng lúc này, hắn bỗng cảm giác được một đợt nguyên lực dao động.
“Ai?”
Ngón tay Khương Vọng bắn nhẹ, ánh mắt hắn hướng đến không gian bị một đóa hoa lửa làm bỏng.
Một bóng dáng như mộng như ảo sắp xuất hiện, một thiếu nữ xinh xắn hiện ra.
Huyễn thuật thật mạnh! Nàng ta lại ẩn thân được ở xung quanh, mà không bị phát hiện.
Cuối cùng Khương Vọng đã biết sự khác thường mà hắn phát hiện trước đó từ đâu mà đến. Hắn vươn người đứng dậy, một tay làm thành quyết, muốn bắt người này lại.
Hồ Thiếu Mạnh đột nhiên nhảy ra, cản ở giữa: “Chậm đã!”
Hắn chỉ thấy ánh mắt Hồ Thiếu Mạnh còn đắm chìm trong đau khổ trước đó, gương mặt mang đôi chút kinh hãi. Ngoài đau khổ và kinh ngạc, gã ta còn tóat ra một chút mềm mại không quá rõ ràng: “Bích Quỳnh, tại sao ngươi lại ở đây?”
Cho dù cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng thấy một màn này, Khương Vọng đã hiểu thông suốt.
Tiểu tử này đang lấy nơi ở của lão tử làm sân khấu kịch đây! Coi lão tử là vai phụ, dựng kịch cho gã ta.
Vở diễn này!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất