Chương 335: Lố bịch
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước không nói nữ tử bất ngờ lộ ra dấu vết hoạt động này bối rối thế nào.
Hồ Thiếu Mạnh vừa an ủi nàng, vừa giải thích với Khương Vọng, gã ta nói: “Sứ giả, đây là sư muội đồng môn của ta, Trúc Bích Quỳnh, có lẽ nàng tới tìm ta, nàng tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài.”
Nữ tử tên là Trúc Bích Quỳnh hơi bối rối nói: “Phải... ta tới tìm Hồ sư huynh.”
Bản thân tu vi của nàng ta không quá cao minh, sở dĩ có thể giấu diếm được Khương Vọng, lẻn vào bên cạnh, chủ yếu dựa vào bí bảo của Điếu Hải Lâu, Thận Châu.
Nàng ta ẩn giấu tung tích, đi theo Hồ Thiếu Mạnh mà tới. Bởi vì nghe được chuyện của Trúc Tố Dao, tâm thần dao động, mới tiết lộ hình dáng, bị Khương Vọng phát hiện.
Lúc này, mặc dù thế công tiếp theo của Khương Vọng ẩn giấu mà chưa phát ra, nhưng một đóa hoa lửa bất ngờ lúc trước, thiêu đốt mạnh mẽ, chuẩn xác, đã đủ thấy sức mạnh của hắn.
Chớ nói chi, giờ phút này ý chí chiến đấu của Khương Vọng bừng bừng phấn chấn, uy thế thân kinh bách chiến làm cho người kinh hãi. Nàng ta không dám thất lễ.
Chỉ nhìn từ cách ứng đối này, đây chính là một người không có nhiều kinh nghiệm sống.
Đối đầu với kẻ mặt dày tâm đen như Hồ Thiếu Mạnh, sớm muộn gì nàng ta sẽ bị ăn xong, lau sạch.
Khương Vọng chỉ coi như chưa phát hiện hoàn toàn, rũ mắt hỏi: “Nếu là sư muội tìm sư huynh, vì sao ngươi phải lén lén lút lút?”
“Chuyện này...” Trúc Bích Quỳnh chần chừ.
Hồ Thiếu Mạnh cướp lời: “Sư muội này của ta có chút hiểu lầm với ta.”
Gã ta cười khổ một tiếng: “Nàng là muội muội của Tố Dao, trước đó bởi vì một số hiểu lầm, ta và Tố Dao tách ra, sau này lại xảy ra chuyện như vậy. Cho nên...”
“Đúng vậy, ta vẫn cảm thấy tỷ tỷ của ta bị ngươi hại. Sở dĩ tính tình đại biến, đều bởi vì bị ngươi phụ lòng. Lần này ngươi về Dương Quốc, ta cũng lén lút đi theo, chính là vì tìm được chứng cứ thích hợp, sau đó báo cáo với sư môn.”
Trúc Bích Quỳnh rất có thể là một cô gái không giấu được tâm tư, hoàn toàn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nàng cúi đầu: “Hồ sư huynh... ta trách oan ngươi rồi.”
Chờ một chút, sao ngươi lại trách oan gã ta rồi?
Chính là vì cuộc trò chuyện không hiểu ra sao trước đó?
Nàng ta quá dễ bị lừa rồi?
Hồ Thiếu Mạnh rõ ràng đã phát hiện ra ngươi, cố ý diễn cho ngươi xem.
Trong lòng Khương Vọng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lại không tỏ ra trên mặt.
Chỉ với loại đầu óc đơn thuần này, không bị lừa là chuyện không có khả năng. Đặc biệt là khi đối mặt với loại người suy nghĩ phức tạp như Hồ Thiếu Mạnh.
Từ cô muội muội này suy ra, tỷ tỷ tên là Trúc Tố Dao kia, có lẽ cũng không thông minh lắm.
Khương Vọng bĩu môi, không nói gì.
“Sư muội, ngươi nói gì vậy? Ngươi đau lòng tỷ tỷ ngươi, sao ta có thể không lý giải? Tố Dao đã từng nói, người nàng nhớ nhung trong lòng, ngoài ngươi ra thì chính là ta. Tỷ tỷ ngươi đã không còn, ta nên gánh vác trách nhiệm, chăm sóc tốt cho ngươi mới phải. Trải qua mấy ngày nay, ta và ngươi có nỗi niềm đau khổ giống nhau. Ta ăn không ngon, ngủ không yên, ngẩn người cả đêm, thậm chí lơ là việc tu hành. Ta về Dương Quốc, cũng bởi vì không thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung Tố Dao. Ở trong Điếu Hải Lâu, mỗi lần nhìn vật nhớ người, tim ta như bị đao cắt... Ai.”
Hồ Thiếu Mạnh nói, rồi thở dài một tiếng.
Nói đến chỗ đau lòng, nước mắt Trúc Bích Quỳnh rơi thành dòng, trông thấy mà thương.
Đôi sư huynh muội này trình diễn tiết mục hoà giải ở đó, Khương Vọng hoàn toàn không có hứng thú.
Hắn không quan tâm chuyện xưa ngổn ngang của Hồ Thiếu Mạnh và sư tỷ, sư muội của gã ta. Ai phụ lòng ai, ai lợi dụng ai. Đó là chuyện của chính bọn họ.
Hắn chỉ muốn biết bên trong hầm mỏ Hồ thị có giấu bí ẩn gì, nhưng từ sau khi hắn lộ ra thân phận, từ đầu đến cuối, Hồ Thiếu Mạnh luôn thành thành thật thật, dường như khá vô tội.
Trúc Tố Dao, Trúc Bích Quỳnh, bí cảnh Thiên Phủ, Điếu Hải Lâu, Hồ Thiếu Mạnh...
Khương Vọng liên kết manh mối lung tung trong đầu.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói ra vẻ già nua: “Sứ giả ở đâu?”
Người chưa hiện thân, đã lộ vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.
Trong lòng Khương Vọng biết, vở kịch hay đến rồi!
Hắn không động đậy, đợi xem kẻ bắt đầu giả vờ giả vịt từ xa kia làm gì tiếp theo.
Nhưng dù sao hắn cũng trẻ tuổi, hiển nhiên đánh giá thấp độ dày của da mặt người ta.
“Hừ, người tuổi trẻ bây giờ, thật là không biết cấp bậc lễ nghĩa. Lão phu tới từ xa, mà không biết ra nghênh đón.”
Người kia tự quyết định, rồi tự đi vào trong viện.
Đó là một lão già có thân hình hơi béo, gương mặt hồng hào. Lão ta và Đình Trưởng trấn Thanh Dương, Hồ Do đi cùng bên cạnh lại càng bổ sung lẫn cho nhau.
Có Hồ Do tiếp khách, thân phận của đối phương liền vô cùng sống động.
Khương Vọng nhìn Hồ Thiếu Mạnh một lần.
Chỉ có tiểu nha đầu đơn thuần Trúc Bích Quỳnh thì không có gì khó đối phó.
Trái lại, diễn kịch là thứ yếu, hắn chỉ sợ chủ yếu vẫn là đến xem trò vui.
Bên phía Khương Vọng ung dung thản nhiên, lão già hơi mập bên kia lại tự nhiên đi vào chính đường.
Không nhìn tiểu bối Hồ Thiếu Mạnh này chút nào, chỉ đánh giá Khương Vọng từ trên xuống dưới, ánh mắt xem kỹ: “Ngươi chính là sứ giả mà gia tộc phái tới xử lý công việc bên hầm mỏ này? Môn khách Tiểu Thắng công tử mới thu?”
Mở miệng một tiếng gia tộc, mở miệng một tiếng Tiểu Thắng. Người không biết còn tưởng rằng lão ta là Trọng Huyền Chử Lương đâu.
Khương Vọng cười: “Lão trượng có gì chỉ giáo?”
“Ta lại hỏi ngươi.” Lão già vênh váo hống hách nói: “Khoáng mạch nơi đây rõ ràng đã cạn kiệt, không còn lợi ích gì nữa, vì sao ngươi còn nhất định không chịu đóng cửa, lãng phí tài nguyên của Trọng Huyền gia ta?”
Thì ra chiêu sau của Hồ Thiếu Mạnh là ở đây! Không sợ gã ta có hành động, chỉ sợ gã không hành động.
Khương Vọng ngồi yên, không động, không tập trung gõ tay vịn của cái ghế: “Không biết ngươi là người phương nào, có chức gì, lấy thân phận gì, nói lời này với ta?”
“Lão phu có họ kép Trọng Huyền, chính là người Trọng Huyền gia đường đường chính chính, trong cơ thể đang chảy dòng máu của Trọng Huyền gia. Tài nguyên siêu phàm của Trọng Huyền gia trong toàn bộ khu vực Gia Thành đều do ta điều động, phân phối! Thân phận của ta đương nhiên không giống với những người ngoài dòng họ không đau lòng gia sản chút nào như các ngươi.”