Chương 336: “Những người khác có thể đi, ngươi phải ở lại.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này lão già mặt mày hồng hào, nước miếng văng tung tóe: “Ngươi chỉ là một môn khách, một người ngoài, cũng có tư cách chất vấn ta sao?”
Lão ta cố ý không nói ra tên đầy đủ của mình, Trọng Huyền Lai Phúc.
Dù sao vừa nói ra cái tên này, người bên ngoài sẽ nhìn ra được xuất thân của lão ta.
Chỉ là một người xuất thân nô bộc, hầu hạ Trọng Huyền gia mấy đời, mới được ban cho họ Trọng Huyền.
Khương Vọng chắt lọc trọng điểm giúp lão ta: “Thì ra, chẳng qua là một tên lâu la phụ trách vận chuyển Đạo Nguyên Thạch cho Trọng Huyền gia.”
Trọng Huyền Lai Phúc giận dữ: “Ngươi có thân phận gì, địa vị gì, lại dám nói ra lời như vậy với ta?”
“Trái lại, ta không có thân phận gì, cũng không có địa vị gì...”
Khương Vọng nói, bỗng đứng dậy, bước một bước đã đi tới trước mặt lão già này, lật tay tát một cái!
Bốp!
Trọng Huyền Lai Phúc bị đập bay cả người, bay từ chính đường vượt qua cả viện, rơi xuống ngoài cửa viện.
Dấu ấn năm ngón tay rất nổi bật trên gương mặt béo sưng thật to của lão ta.
Sau khi người này ngã xuống đất, nghiêng đầu, trực tiếp bị tát hôn mê bất tỉnh.
Tu sĩ Du Mạch Cảnh tuổi già sức yếu như lão ta, hoàn toàn không có sức phản kháng trước mặt Khương Vọng.
Bất kể Hồ Do hay Hồ Thiếu Mạnh đều không kịp phản ứng.
Bọn họ thật sự không ngờ được, Khương Vọng là một môn khách khác họ, lại không nể mặt người trong tộc Trọng Huyền gia như thế.
Dù lão ta chỉ là nô bộc được ban họ, nhưng dù sao đó cũng là họ Trọng Huyền. Là người trời sinh được người đương quyền của Trọng Huyền gia tin tưởng hơn, nếu không làm sao lão ta vớt được công việc béo bở đến mức này?
“Chỉ có chút thực lực như vậy.” Khương Vọng nói với giọng điệu lạnh nhat, rồi ngồi về chỗ cũ.
Hắn chuyển mắt nhìn Hồ Thiếu Mạnh: “Hồ thiếu gia, ngươi có ý kiến gì?”
Lúc này, Hồ Thiếu Mạnh mới ý thức được, e rằng địa vị của Khương Vọng tại Trọng Huyền gia, cao hơn so với trong tưởng tượng của gã ta. Đó là tồn tại không thể bị đuổi đi một cách nhẹ nhõm bằng việc dựa thế. Lễ nặng đưa cho Trọng Huyền Lai Phúc, chỉ e đều trôi theo dòng nước rồi.
Nhưng gã ta không phải người bình thường, đương nhiên sẽ không sầm mặt.
Vẻ mặt gã ta ấm áp thuận theo, đàng hoàng nói: “Đây là việc nhà của Trọng Huyền gia, chúng ta không dám có ý kiến.”
“Vậy thì mang lão già lố bịch này đi đi, đừng tiếp tục làm ảnh hưởng tâm trạng của ta.”
Khương Vọng khách khí theo lễ phép trước sau như một, nhưng không có nghĩa là hắn mềm yếu, dễ bắt nạt. Không phải con chó con mèo gì cũng có thể được hắn tôn trọng.
Trọng Huyền gia có sản nghiệp ở các nơi, không có khả năng phái tu sĩ của gia tộc đóng giữ tất cả mọi nơi, cho nên mới thuê rất nhiều tu sĩ siêu phàm ở nơi đó. Tài nguyên tu hành chi tiêu mỗi tháng đều là con số trên trời.
Mỗi tháng, những tài nguyên này được điều phối thống nhất. Công việc lão già bị đánh bay này phụ trách, chính là tới đưa Đạo Nguyên Thạch cho các tu sĩ ở hầm mỏ Hồ thị, nhân tiện tiến hành giám sát, thẩm tra tình huống nơi này.
Bởi có loại quyền lực này, cho nên lão ta luôn được Đình trưởng trấn Thanh Dương, Hồ Do, thổi phồng vô cùng thoải mái.
Nhưng cũng bởi vì chút quyền lực lớn bằng hạt vừng, lão ta lại dám vênh vang đắc ý đến kêu gào trước mặt Khương Vọng. Hành động này thuần túy là bay quá cao, đầu óc có vấn đề.
Khương Vọng đương nhiên sẽ không nuông chiều lão ta.
Từ đầu đến cuối, Khương Vọng không nói một câu với Đình trưởng trấn Thanh Dương, Hồ Do, thậm chí không liếc lão ta một cái.
Cho nên Hồ Thiếu Mạnh không biết, ‘lão già’ mà Khương Vọng nhắc đến, rốt cuộc là chỉ người trong tộc Trọng Huyền thị hôn mê bất tỉnh kia, hay là phụ thân của gã ta.
Nhưng gã ta nhẫn nhịn lâu như vậy, thì sẽ không bất ngờ mất khống chế vào lúc này.
Gã ta lại còn nặn ra một nụ cười: “Sứ giả nói đúng. Quấy rầy. Chúng ta liền cáo từ.”
Vào thời điểm như vậy, gã ta vẫn không quên thay đổi giọng điệu, xoay người lại, dịu dàng nói với Trúc Bích Quỳnh: “Trúc sư muội, ngươi đến Dương Quốc một chuyến thật vất vả, không bằng về trấn Thanh Dương cùng sư huynh, nghỉ chân một lát, cũng để sư huynh mang ngươi dạo chơi khắp nơi, kiến thức một số phong cảnh bản địa, giải sầu. Cá trong con suối phía trước rất màu mỡ.”
Từ nhỏ Trúc Bích Quỳnh được tỷ tỷ bảo vệ rất tốt, chưa từng thấy việc đời. Lần này ra ngoài, nàng ta cũng chỉ dựa vào một nỗi hận thù. Hiện tại nàng ta không còn sự thù hận, tạm thời không biết nên làm gì. Nàng ta dang muốn đáp ứng.
“Những người khác có thể đi, ngươi phải ở lại.”
Khương Vọng bỗng nhiên lên tiếng.
Moin người đều sững sờ.
Hồ Thiếu Mạnh không kiềm chế được mà mở miệng: “Sứ giả...”
“Ngươi đến chỗ của ta ẩn nấp cả buổi, nói đi là đi được? Nói hiểu lầm thì chính là hiểu lầm? Trong mắt ngươi còn có Trọng Huyền gia, còn có người họ Khương ta?”
Khương Vọng cất cao giọng, học giọng điệu thiếu niên hư hỏng của Trọng Huyền Thắng: “Muốn đi cũng được, nhưng phải đợi đến sau khi ta tra rõ ràng nguyên nhâu hậu quả!”
Trước vùng biển Vô Tận, hòn đảo gần biển liên miên, chính là vùng đất sau cùng mà con người ở lại.
Quần đảo duyên hải nằm bên cạnh Tề Quốc, duy trì tự trị cơ bản, đương nhiên, thực lực bản thân nó không thể khinh thường.
Làm tông môn mạnh nhất quần đảo duyên hải, Điếu Hải Lâu càng không có khả năng chỉ là hư danh. Hắn vốn không muốn quản chuyện nội bộ của Điếu Hải Lâu. Hắn vốn không quen biết với cô gái họ Trúc này, nàng ta bị lừa gạt thế nào cũng được, đều không liên quan đến hắn.
Nhưng bị Trọng Huyền Lai Phúc làm cho buồn nôn, trong lòng Khương Vọng không dễ chịu như vậy.
Bí ẩn về hầm mỏ là đại cục hàng đầu, nhưng trái lại buồn nôn Hồ Thiếu Mạnh một phen là chuyện không ảnh hưởng đến tình hình chung.
“Ta lại không làm gì được ngươi!” Trúc Bích Quỳnh lập tức nóng nảy.
Khương Vọng lại không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Hồ Thiếu Mạnh chăm chú, kiêu ngạo càn quấy, hùng hổ hăm dọa: “Ngươi muốn đối nghịch cùng ta vì nữ nhân này, hay giữ bổn phận, tôn trọng quy củ của Trọng Huyền gia. Hồ Thiếu Mạnh, ngươi muốn thế nào?”