Chương 344: Vậy thì, tay quản sự kia của Tịch gia đâu?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu hắn hung hăng tự đi tìm giết ông lão họ Lý thì chỉ bị người ta nắm mũi dẫn đi mà thôi, cuối cùng sẽ không vòng lại được.
Cho nên Khương Vọng chỉ bắt lấy một trọng điểm, có người muốn ép hắn từ bỏ hầm mỏ Hồ thị, vậy hắn liền đóng đô ở đây.
Mặc cho ngươi ra chiêu hoa cả mắt, ta chỉ dùng một quyền quét ngang.
Giống như hai quân đối đầu, điều quan trọng nhất không phải gặp chiêu phá chiêu, mà là giữ vững trận địa căn bản.
Khương Vọng đang nói chuyện với Trương Hải.
Xuyên Tử tới báo cáo: “Khương gia, Tịch công tử trói mấy người tới, nói là muốn nhận lỗi với ngài.”
“Tịch công tử nào?”
“Công tử Tịch Tử Sở Gia Thành.”
“Trói ai?”
Xuyên Tử xích lại gần, hạ giọng rồi nói: “Quản sự nói, đó đều là người chủ trì của những gia tộc nhỏ bên trong Gia Thành.”
Hồ Thiếu Mạnh của Điếu Hải Lâu, tộc nhân Trọng Huyền thị phân phối và vận chuyển Đạo Nguyên Thạch, sát thủ Tô Tú Hành, thiếu chủ Gia Thành Tịch Tử Sở... Một cái hầm mỏ nhỏ bé thế mà không thiếu người cưỡi ngựa xem hoa.
Trói người tới đây, trong hồ lô của y lại đang bán thuốc gì?
Khương Vọng phân biệt kỹ một chút, rồi cười: “Mấy ngày nay hầm mỏ thật sự rất náo nhiệt, yêu ma quỷ quái gì cũng đến.”
Hắn đi đầu ra ngoài: “Theo ta đi nhìn xem.”
Ngay ngoài cửa mỏ quặng, một nhóm thợ mỏ đang ngồi nghỉ ngơi, đều đang ở đây xem náo nhiệt.
Đợi đến khi Khương Vọng dẫn người đến mới mở ra được một đường đi.
Đây là lần thứ ba Khương Vọng gặp Tịch Tử Sở, lần này bên cạnh người kia thiếu đi các cô nương.
Có lẽ người có hành vi phóng đãng đến mức nào cũng không thể mang theo một đám oanh oanh yến yến đến khu vực khai thác mỏ được, dù sao cũng không phải là một nơi để du ngoạn đạp thanh.
Chẳng qua sau khi chú ý đến phía sau người kia có một tên sai vặt đội mũ xanh không có hầu kết thì Khương Vọng nhận ra mình vẫn còn có chút ngây thơ.
Gia hỏa này học Thải âm Bổ Dương ở Đông Vương Cốc sao?
Mặc kệ trong lòng Khương Vọng ngổn ngang thế nào, Tịch Sở Tử đi lên nói: “Lần trước ta đã trịnh trọng nói với ngươi, ta không hề ngu xuẩn.”
Hắn lắc đầu nói: “Không ngờ đó, người khác lại không nghĩ như vậy.”
Khương Vọng nhìn năm người đang quỳ trước mặt một chút, năm người này quần áo phú quý, nhìn qua có vẻ đều có chút thân phận. Lúc này đang bị trói chặt hai tay sau lưng, quỳ trên đất không nói lời nào, mặt xám như tro tàn.
“Những vị này là?”
“Năm gia tộc ở Gia Thành, chắc là có chút bất mãn với Tịch gia chúng ta. Vậy mà mua chuộc được một quản sự của Tịch gia ta, âm thầm ra tay, lấy hết mạch khoáng ở đây. Muốn dùng chuyện này để gây ra mâu thuẫn giữa Tịch gia ta và Trọng Huyền gia, muốn mượn cây đao Trọng Huyền gia để cắt đầu Tịch gia ta. Sau khi ngươi đại diện cho Trọng Huyền gia đến đây, bọn họ lại thuê thích khách đến hành thích ngươi, muốn dùng hành động này để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn. May mà thực lực của Khương huynh ngươi hơn người.”
Tịch Tử Sở thong thả ung dung nói: “Trước kia tu sĩ lấy trộm quặng mạch của mỏ quặng Hồ thị chính là có liên quan đên tên phản đồ của Tịch gia này, chuyển đến bên trong mỏ quặng Hồ thị. Mặc dù với tài trí của Khương huynh, sớm muộn gì cũng có thể tra ra chuyện này. Nhưng ta đã trở lại Gia Thành một chuyến, thân là chủ nhà, cũng không thể để cho khách từ phương xa đến phải phí công tốn sức được. Gia chủ của năm gia tộc này đều ở đây, Khương huynh ngươi trước tiên nên chứng thực một chút, trực tiếp xử lý cũng được, tất nhiên muốn làm gì cũng được.”
“Tịch công tử khách khí. Muốn nói là chủ nhà thì cũng nên là ta nói mới đúng, dù sao nơi này cũng là sản nghiệp của Trọng Huyền gia. Ở đây, Tịch công tử mới là khách đến từ phương xa.” Khương Vọng không nặng không nhẹ trả lời: “Không ngại thì mời đi bên này, tìm một chỗ ngồi hàn huyên.”
“Vậy thì không cần. Nơi đây lúc còn bé ta đã tới rất nhiều lần rồi, rất quen thuộc.”
Tịch Sở Tử đầu tiên là khẳng định vị trí chủ nhân của mình, lúc Khương Vọng nhấn mạnh chủ quyền với y, y lại bắt đầu nhấn mạnh quá khứ.
Qua lại từ trước đến giờ, Khương Vọng liền biết đây là một người có thói quen chiếm vị trí chủ động, lúc này cũng không lấy làm lạ.
Chỉ là hỏi: “Vậy thì, tay quản sự kia của Tịch gia đâu?”
“Ta đã xử lý rồi.” Tịch Tử Sở hờ hững nói: “Nếu là người Tịch gia, cũng không nhọc Trọng Huyền gia phí tâm.”
Y khổ cực đem người trói đến khu vực khai thác mỏ chính là vì không muốn phát sinh bất cứ mâu thuẫn gì với Trọng Huyền gia. Nhưng mà đối với chủ quyền của chính mình thì lại kiên quyết giữ vững.
Khương Vọng từ chối cho ý kiến: “Tuy là người của Tịch gia nhưng chuyện xảy ra lại liên quan đến Trọng Huyền gia.”
“Tổn thất lần này của Trọng Huyền gia, hoàn toàn là do âm mưu của những người này gây nên, tuyệt không liên quan đến Tịch gia. Tịch gia ta nhiều nhất chỉ có lỗi sơ xuất. Nhưng vì thể hiện thành ý, Tịch gia ta nguyện ý bồi thường một phần tổn thất cho Trọng Huyền gia.”
Con số này đã vô cùng hào phóng rồi, đã đủ thành ý.
Sản nghiệp như mạch khoáng, là một sản nghiệp cần phải có thời gian dài khai khẩn, nước chảy thành sông. Chẳng hạn như mạch khoáng thạch này, dự tính thời gian khai thác xong là mấy chục năm nữa.
Tịch gia bồi thường một phần, ngược lại khiến cho Trọng Huyền gia bây giờ có thể thu được một lượng lớn tài nguyên. Cho dù là ai cũng không thể bắt bẻ.
Khoản tài nguyên này mặc dù đối với Trọng Huyền gia mà nói thì chẳng đáng gì, nhưng đối với Trọng Huyền Thắng mà nói thì cũng rất khả quan rồi. Trọng Huyền Thắng bây giờ đang điên cuồng phát triển, nhu cầu cấp bách hiện tại là các loại tài nguyên, vô cùng đói khát.
Khương Vọng gật đầu: “Cũng được. Người để lại đi. Tịch công tử nếu như không còn chuyện gì khác thì mời trở về đi.”
Tịch Tử Sở nhìn Khương Vọng thật sâu: “Đúng sai trong chuyện này, ta tin Khương huynh sẽ có phán đoán chuẩn xác.”
Nói xong y liền sải bước rời đi.
Lúc đến thì mang theo năm gia chủ của năm gia tộc, đuổi như đuổi gia súc. Đến lúc đi chỉ mang theo tên sai vặt đội mũ xanh kia, cước bộ ung dung như đang đi đạp thanh vậy.
Có thể giữ thế trung lập với Tề Quốc, Đông Vương Cốc đương nhiên không hề đơn giản.