Chương 345: "Câu chuyện"
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ trên người Tịch Tử Sở cũng có thể thấy được ít nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với đồ bỏ đi Cát Hằng của Thanh Mộc Tiên Môn.
Bây giờ Tô Tú Hàng, Trương Hải, Hướng Tiền đều ở đây, những tu sĩ siêu phàm bên trong mỏ quặng Hồ thị chỉ còn một mình Trúc Bích Quỳnh không được đến đây.
Khương Vọng nói với Hướng Tiền: “Ngươi thẩm vấn năm người này một lúc đi, xem thử có gì không khớp với những gì Tịch Tử Sở nói hay không.”
Tịch Tử Sở đã đưa người tới đây, cho thấy đây tất nhiên là sự thật, căn bản không sợ hắn thẩm vấn.
Nhưng quá trình này không thể lược bỏ được.
Thuận tiện giao chuyện này cho Hướng Tiền làm, học tập một chút.
Trong tay hắn đang thiếu người, cho nên dù là một đại thúc chán chường không có ý chí chiến đấu thì cũng chỉ có thể thử dẫn dắt một chút.
Hướng Tiền không có lý do gì để cự tuyệt cấp trên của mình, cặp mắt kia ủ rũ như cá chết, chán muốn chết đi đến người đầu tiên bên trái.
“Tịch Tử Sở nói có phải là sự thật hay không?”
Gia chủ của gia tộc nhỏ kia cũng hơi sửng sốt một chút, vốn đã chuẩn bị tâm lý bị nghiêm hình tra khảo, không ngờ đối phương lại tùy tiện hỏi như vậy.
“…Phải.”
Hương Tiền lại đi đến trước mặt của người thứ hai: “Tịch Tử Sở nói có phải là sự thật hay không?”
“Dạ dạ dạ.”
Tiếp theo đến người thứ ba…
Khương Vọng không nói gì, lặng lẽ chờ y hỏi xong.
Sau khi hỏi xong năm người, Hướng Tiền có lẽ cũng cảm thấy mình quá qua loa lấy lệ, cho nên lại hỏi lại một câu: “Không lừa ta chứ?”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, y mới giống như có chút sức mạnh.
Nhìn Khương Vọng nói: “Tịch Tử Sở nói là sự thật.”
Mí mắt Tô Tú Hành giật liên tục, qua loa lấy lệ rõ ràng như vậy, đại thúc Du Mạch cảnh này là sống không còn gì hối tiếc hay sao? Sau khi dùng đan, sự khủng bố của Khương Vọng ở trong lòng gã đạt đỉnh.
Mặc dù gã không hề có sự đồng tình nhưng vẫn không nhịn được thoáng lặng lẽ tiếc thương cho vị đại thúc xa lạ này một chút.
Trương Hải thì im lặng không lên tiếng, chẳng qua mắt không ngừng nháy cho thấy sự khẩn trương của chủ nhân.
Mọi người đều đang đợi thái độ của Khương Vọng.
Đây chính là quyền lực, địa vị.
Có dựa vào Trọng Huyền gia, cũng do tự bản thân Khương Vọng.
Trong thế giới siêu phàm, quyền lực chính là sức mạnh, sức mạnh chính là quyền lực.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Khương Vọng cũng không làm gì Hướng Tiền.
Nhìn cặp mắt cá chết vô tội kia của Hướng Tiền, hắn chỉ thở dài nói: “Ngươi không nên gọi là Hướng Tiền, phải gọi là Hướng Hậu mới đúng.”
Hướng Tiền lại thở dài một hơi: “Hướng Hậu cũng mệt lắm, lúc đầu nên gọi là Hướng Hạ. Nằm xuống là khỏe nhất. Vấp ngã ở đâu liền ở đó ngủ một giấc.”
“Được rồi, ngươi về ngủ đi.”
Khương Vọng chẳng buồn nói chuyện với y, thở còn dài hơn.
Ngược lại phân phó Tô Tú Hành: “Giao cho ngươi, loại công việc này là sở trường của ngươi. Trở về đưa cho ta một phần tài liệu hoàn chỉnh.”
Chuyện này Hướng Tiền chỉ là không muốn làm việc thôi, thậm chỉ cũng không phải nhằm vào hắn, chỉ là đơn thuần không muốn làm việc. Khương Vọng cũng không vì vậy mà nổi trận lôi đình, nhiều nhất là tháng này trừ lương thôi.
…
Là một sát thủ, Tô Tú Hành tất nhiên không thiếu thủ đoạn.
Tài liệu mà hắn ta đưa đến vô cùng cặn kẽ chi tiết, cũng thật sự nghiệm chứng lời Tịch Tử Sở.
Tịch gia Gia Thành là một nhà độc đại, căn bản không cho những gia tộc khác có không gian sinh sống.
Những gia tộc nhỏ này đã sớm nảy sinh lòng oán hận, nhiều lần hận nhưng không dám nói gì. Trọng Huyền gia khai phá khoáng mạch ở đây khiến cho bọn họ thấy được cơ hội.
Những gia tộc này liên thủ, bắt đầu từ khoáng mạch, lập mưu hại Tịch gia.
Bên trong chuyện này, Hồ Thiếu Mạnh đại khái chỉ có tác dụng thuận tay đẩy thuyền. Dù sao Hồ gia cũng có thể được xem như là một gia tộc nhỏ ở Gia Thành, cũng sống dưới áp lực của Tịch gia, rất vui vẻ nhìn thấy Tịch gia xảy ra chuyện.
Mà sau khi Tịch Tử Sở về thành, liền lập tức phát hiện ra chuyện này, sau đó dùng tốc độ nhanh như sấm chớp phản kích, giết chết kẻ phản bội, trực tiếp bắt trói gia chủ của những gia tộc đó, giao cho người đại diện của Trọng Huyền gia là Khương Vọng giải quyết.
Nội dung vở kịch này vô cùng hợp lý, nhìn thế nào cũng hợp lý cả.
So với nội dung vở kịch Hồ Thiếu Mạnh muốn mưu hại Tịch gia thì logic hơn nhiều.
Hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.
Câu chuyện đến đây theo lý thuyết thì đã không còn nghi vấn nào nữa.
Nhưng đây chính là điều khiến Khương Vọng nghi ngờ nhất.
Chỉ có “câu chuyện” mới có thể hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn ý như vậy.
Cuộc sống thực tế, vĩnh viễn không thể hoàn hảo như vậy.
Đường lớn nối liền mỏ quặng Hồ thị và trấn Thanh Dương đơn sơ đổ nát.
Bởi vì muốn vứt bỏ quan hệ với mỏ quặng nên trấn Thanh Dương tất nhiên không muốn đầu tư vào mặt này quá nhiều.
Tịch Tử Sở mang theo thị nữ cải nam trang chậm rãi đi, thấp giọng cười đùa, thong thả tự đắc.
Ở đầu kia đường lớn, một người đứng giữa đường lớn.
Tịch Tử Sở dường như cũng không ngoài ý muốn: “Hồ Thiếu Mạnh, mặc dù ngươi không có người ở mỏ quặng, nhưng vẫn nắm rõ tình huống ở mỏ quặng như trong lòng bàn tay nhỉ.”
“Đừng nói nhảm.” Đứng chờ ở đây đã lâu, Hồ Thiếu Mạnh đã không còn bình tĩnh lắm nói: “Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
“Ta lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có mục đích gì?” Tịch Tử Sở hỏi ngược lại: “Tìm người ám sát sứ giả của Trọng Huyền gia, ngươi cũng thật dám nghĩ đến. Loại chuyện này còn muốn đổ lên đầu Tịch gia ta? Chẳng lẽ Trọng Huyền gia sẽ tin sao?”
“Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được. Thuê người hành thích sứ giả Trọng Huyền gia chẳng lẽ không phải do năm gia tộc kia liên thủ làm ra sao?”
“Vậy sao ~” Tịch Tử Sở lắc đầu bật cười: “Cũng vậy thôi.”
Hồ Thiếu Mạnh tức muốn nổ phổi hỏi: “Vậy thì rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Không có ai hiểu rõ chân tướng hơn gã ta.
Thuê người ám sát Khương Vọng chính là việc do gã ta làm.
Sau khi nói chuyện, Khương Vọng cự tuyệt đề nghị lập tức dừng khai thác mỏ quặng, thái độ vô cùng kiến quyết khiến cho gã ta lòng đầy bất an. Sau đó Khương Vọng thậm chí còn không tiếc làm mất thể diện của người tộc Trọng Huyền do Hồ Do mời đến.