Chương 361: Tình cảm sao có thể nhẫn nhịn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nắm chặt Trường Tương Tư.
Hắn một mình tới đây đuổi giết Hồ Thiếu Mạnh mà không cho Trúc Bích Quỳnh đi theo, đương nhiên là hắn có sự chắc chắn của mình.
Tuy năng lực huyễn thuật của hắn là một trời một vực so với tu sĩ xuất thân từ Điếu Hải Lâu.
Nhưng huyễn thuật cũng không phải đạo thuật vạn năng.
Nhược điểm lớn nhất của nó chính là bản thân người thi triển huyễn thuật!
Khương Vọng cuộn kiếm bay lên.
Thân hình của hắn như lốc xoáy, kiếm múa lượn tựa ngân xà.
Kiếm khí tuôn ra, kiếm quyển trào dâng.
Chỉ trong vòng ba giây, đã lần lượt chém hết từng ngóc ngách của các gian phòng ở đây!
Khương Vọng lập tức thu lại kiếm khí, một lần nữa trở lại trong viện.
Hắn chém qua gian phòng kia, bụi phấn vụn rơi lả tả, nhưng vẫn chưa chém tới thực thể.
“Họ Khương kia!” Lúc này, Hồ Thiếu Mạnh trực tiếp gần kề trước mặt Khương Vọng, tức giận nóng nảy đều bộc phát ra ngoài: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn giết ngươi.” Lần này, Khương Vọng vẫn nói như vậy.
“Ngươi không giết được ta, ngươi cơ bản không thể tìm được ta. Ngươi tưởng Tịch Tử Sở bị ngươi đuổi đi sao? Ngươi biết nhà họ Tịch có bao nhiêu cao thủ Đằng Long Cảnh hay không? Nếu như toàn bộ bọn họ được điều động, bao vây chặn đường truy đuổi, thậm chí hình thành trận pháp, ngươi cảm thấy ngươi có thể thoát được sao? Ngươi cho rằng thanh danh của Trọng Huyền gia có thể bảo vệ được ngươi à? Mau chóng đưa Thiên Thanh Vân Dương về Trọng Huyền gia, hoặc là tự mình cầm theo trốn đi mới là chuyện đứng đắn không phải sao?”
“Ta bồi thường cho ngươi mấy vạn Đạo Nguyên Thạch, có thể bù đắp được không?”
Đáp lại gã ta là kiếm khí của Khương Vọng lại một lần nữa tuôn ra.
Lại là một gian phòng bị xoắn nát, Hồ Thiếu Mạnh vẫn chưa hiện chân thân.
Từng gian lại từng gian phòng ốc sụp đổ, ầm ầm ình ình, giống như bị dỡ ra, Hồ Do vừa già vừa béo từ đầu tới cuối vẫn ngồi liệt ở trước bậc thang, ánh mắt từ từ có chút dao động.
“Vì sao ngươi lại ở trong này mà không rời đi? Ta cứ một tấc rồi lại một tấc chém tới, kiểu gì ngươi cũng phải xuất hiện.”
Lúc này, Khương Vọng đặt câu hỏi.
Không phải hắn không có khả năng một mạch xoắn nát cả tòa viện này, nhưng cần phải cân nhắc vấn đề liên quan tới đạo nguyên chu cấp và khí tức.
Cho dù là xuất kiếm hay là thu kiếm, hắn đều phải liên tục duy trì cảnh giác cao độ, trước sau vẫn giữ lại dư lực bộc phát nhiều lần.
Hồ Thiếu Mạnh không phải kẻ yếu, hắn sẽ không chủ quan.
“Đừng tưởng rằng lão già Hồ Do kia ở trong này là ngươi có thể áp chế được ta. Nếu ngươi muốn giết ông ta, ngươi cứ việc giết ông ta đi. Ta không quan tâm!”
Ảo ảnh của Hồ Thiếu Mạnh cứ như vậy đứng ở trước mặt Khương Vọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Có lẽ ngươi không biết, ngay trước khi ngươi tới, ta vừa mới giết chết nhân tình của ông ta!”
Điều này nói rõ ra rằng Hồ Thiếu Mạnh ngươi để ý…
Khương Vọng thở dài trong lòng.
Nhưng hắn vẫn làm không được chuyện gác kiếm lên trên cổ một lão nhân, bức con trai của ông ta hiện thân.
Hắn có biện pháp “ngốc nghếch” của hắn.
Hắn có lựa chọn “ngốc nghếch” của hắn.
Kiếm khí cuồng bạo lại một lần nữa xuất ra rồi quay về, Khương Vọng cũng không nhụt chí.
Những người ngoài viện kia đã sớm bỏ chạy sạch sẽ, mấy chiếc xe ngựa chỉ còn chứa vật phẩm hành lý.
Trong đó có một chiếc, ngựa giống như bị kinh sợ, tự mình lôi kéo xe đi ra ngoài ngã tư đường.
Lúc này, Hồ Do ngồi ở trên bậc thang đột nhiên đưa tay, ngón tay run run, chỉ về chiếc xe ngựa bên ngoài viện kia: “Trong chiếc xe kia có một mặt gương nhỏ, bản thể của hắn trốn ở trong gương!”
Lão ta khàn giọng quát lên: “Đi giết hắn đi! Giết hắn! Nghiệt chủng! Coi như từ trước tới giờ ta chưa từng sinh ra!”
Lời này vừa ra, chiếc xe ngựa đột nhiên tăng tốc!
Con ngựa đang kéo xe nổi cơn điên nhanh chóng chạy nước rút, mắt thấy sắp sửa chạy xa.
Kiếm quang bạo khởi.
Nhật Nguyệt kinh thiên, ngang qua ngân hà.
Khương Vọng không hề giữ lại lực lượng, vừa ra tay chính là Tinh Thần Nhật Nguyên kiếm.
Như ánh sáng của trời, trăng và sao, không chỗ nào không thể chiếu rọi, không chỗ nào không tới được.
Nhìn thấy nó, lập tức đắm chìm trong nó!
Cùng lúc Khương Vọng ra tay, xe ngựa tự động nổ tung.
Trên chỗ ngồi bên trong thùng xe có đặt một cái gương đồng nhỏ.
Hình bầu bầu dục, thanh tú, bề ngoài là một cái gương trang điểm rất bình thường, giống như là cái loại mà tiểu nương tử bình thường ra cửa sẽ cầm theo.
Nhưng mà từ trong gương đồng, một đôi tay lao ra, trong đó có một bàn tay vẫn còn hoàn hảo, bàn tay còn lại, năm ngón tay đã bị chặt đứt một đoạn, được băng bó đơn giản.
Là tay của Hồ Thiếu Mạnh!
Hồ Thiếu Mạnh từ trong mặt gương kia nhảy ra.
Vì tự cứu, gã ta không thể không đi ra chống đỡ.
Chân đạp sóng lớn triều dâng.
Sóng lớn xuất hiện trước người, lại có rắn biển lít nha lít nhít, bơi qua bơi lại trong lớp sóng.
Một trong những đạo thuật chiêu bài của Điếu Hải Lâu, Xà Dũng Triều Du, vừa có khí thế đường hoàng, lại có thể biến hóa linh động.
Ánh sáng của sao, trời và trăng cùng một lúc rơi xuống.
Rắn biển nát, sóng triều rẽ.
Trường Tương Tư xỏ xuyên qua thân thể Hồ Thiếu Mạnh, kéo cả người gã ta về trong xe ngựa, lại đè sụp cả chiếc xe ngựa, trực tiếp dán sát lên mặt đất.
Con ngựa giật mình, kéo xe chạy như điên, kéo theo cả dây cương và mấy tấm ván gỗ, hí dài.
Kiếm Trường Tương Tư mà Khương Vọng đang cầm lập tức dựng thẳng, nửa ngồi bên cạnh Hồ Thiếu Mạnh, đang muốn hoàn toàn giết chết gã ta.
“Chờ đã!”
Hồ Thiếu Mạnh ho ra máu hét lên.
Vừa rồi gã ta cố hết sức xê dịch mới thoáng tránh được chỗ yếu hại, không có chết ngay tại chỗ. Chỉ là lúc này sinh tử nằm trong tay người khác, đạo nguyên của Khương Vọng vừa động, gã ta lập tức không còn hy vọng.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, trực tiếp dùng kiếm khí đánh vỡ Thông Thiên Cung của Hồ Thiếu Mạnh, hoàn toàn phế bỏ gã ta.
Không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng: ta không ngại nghe một chút ngươi muốn nói gì, nhưng sẽ không cho ngươi một chút cơ hội nào.
Tu vi bị phế, Hồ Thiếu Mạnh lại phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng hình như gã ta đã có chuẩn bị, ra sức hít thở, gắng sức nói: “Trước khi ta chết, ta có một việc xin ngươi.”