Chương 362: “Ta không định giết ông ta.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta sẽ không đồng ý.”
“Ta trao đổi với ngươi! Bí pháp của sư môn ta không có cách nào tiết lộ ra ngoài, nhưng những bí pháp tự ta đạt được cũng không ở trong vòng huyết thệ. Bảo Quang Quyết, ngươi cảm thấy thế nào? Đây là ta đoạt được trong một lần thám hiểm trước đó, ta chính là dùng nó mới phát hiện ra Thiên Thanh Vân Thạch.”
“Chuyện gì?” Khương Vọng bổ sung nói: “Đầu của ngươi ta đã hứa cho người khác, không thể tha mạng cho ngươi được.”
“Trúc Bích Quỳnh à? Nữ nhân ngu xuẩn kia và tỷ tỷ của nàng ta…” Hồ Thiếu Mạnh chửi được một nửa lập tức ngừng lại, khinh thường việc phí võ mồm vì bọn họ, chuyển sang đường khác: “Ta không cầu sống. Tu vi cũng đã mất, còn sống có ý nghĩa gì chứ?”
Gã ta nhìn Khương Vọng, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười quái dị: “Ta có một kiện lễ vật muốn tặng cho cha ta… ngươi có thể đừng giết ông ta hay không?”
“Ta không định giết ông ta.”
Mọi người thường nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, lại thường nói họa không kịp người nhà.
Chung quy chính là lý do vịn vào mà mỗi người tự tìm cho hành động của chính bản thân mình, nào có đúng và sai tuyệt đối.
Mà cũng đúng như Khương Vọng nói, hắn quả thực không định giết Hồ Do.
Không có thù hận đến loại trình độ này, cũng không quan tâm đến việc lão ta có thể sẽ trả thù.
Một lão nhân đã bước một chân xuống mồ, đã không có thiên phú lại không có thời gian. Giết ông ta cũng không thể yên lòng hơn phần nào, giữ ông ta cũng không khẩn trương thêm.
Làm việc cũng cần tuân theo bản tâm.
“Vậy càng tốt.” Hồ Thiếu Mạnh thở phì phò, tiếp tục nói: “Trong ngực ta có một viên đá lưu ảnh, sau khi ta chết, ngươi mở cho ông ta… mở cho ông ta xem. Chỉ một chuyện này, đổi hay không đổi?”
Đây là việc nhỏ.
Bây giờ Khương Vọng còn không biết giá trị của Bảo Quang Quyết ra sao, nhưng dựa vào Thiên Thanh Vân Dương tới phán đoán, sẽ không quá kém.
“Ta đồng ý.”
“Ngươi là… người biết giữ lời. Lời của ngươi nói, ta tin.”
Hồ Thiếu Mạnh gượng gạo đọc thuộc lòng Bảo Quang Quyết xong, lại mỉm cười quái dị với Khương Vọng:
“Giết ta đi. Sau đó, cho ông ta xem.”
Ánh mắt gã ta rốt cuộc cũng quay lại, nhìn về phía không trung, giống như thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc lẫn xa lạ.
Có Trúc Tố Dao bị gã ta bội tình bạc nghĩa, có sư huynh đệ đồng hành bị gã ta âm mưu đoạt bảo, có người vô tội bị gã ta diệt khẩu, có vài người tình thâm nghĩa trọng đối đãi với gã ta, có vài người ngầm mang ý định xấu đối với gã ta. Gã ta đã từng được yêu chân thành, được hận chân thực…
Cuối cùng, là bên trong thời gian tuyết rơi đầy trời, hay bàn tay nắm chặt, bóng dáng đứng ở bên trong cửa phòng.
Một nam một nữ.
Một người là cha, một người là mẹ.
“Các ngươi… hình như đều rất hận ta…”
Gã ta cứ cười, lẩm bẩm như vậy, cảm giác được một sợi kiếm khí sắc bén xuyên thủng trái tim của gã.
Hồ Thiếu Mạnh mang theo nụ cười quái dị chết đi, Khương Vọng lấy từ trong ngực gã ta ra một viên đá lưu ảnh, kèm theo đó là một cái hà bao nhỏ được chế tác tinh tế.
Bên trong hà bao có năm viên Vạn Nguyên Thạch, ngoại trừ một viên đã hao tổn hơn phân nửa trong đó, những viên còn lại đều sung túc. Nếu quy đổi ra thì chính là bốn trăm năm mươi viên Đạo Nguyên Thạch.
Khương Vọng lấy chúng ra, bỏ vào trong túi của bản thân, đang muốn tiện tay vứt bỏ cái hà bao này, liếc mắt nhìn vào góc phải bên dưới hà bao có một hàng chữ thêu, thể chữ thư pháp thon dài, nét bút thẳng tắp tinh tế, đúng là kiểu chữ điển hình của Tề Quốc.
Ở Tề Quốc kiếm ăn, không có khả năng không học chữ của Tề Quốc. Khương Vọng nhận ra, đây là một chữ “Tố”.
Tố giả, Bạch Dã.
Chữ “Tố” của Trúc Tố Dao.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cũng thu nó vào chung, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua tấm gương bên trong xe ngựa. Hồ Thiếu Mạnh có thể ngưng tụ ra ảo ảnh chân thật như vậy, có thể bày ra lực lượng huyễn thuật viễn siêu thực tế, nhất định thuật ẩn thân của hắn có liên quan tới cái gương này.
Trên thực tế nếu không có Hồ Do chỉ ra Hồ Thiếu Mạnh ẩn thân ở nơi này, Khương Vọng muốn giết chết Hồ Thiếu Mạnh chỉ sợ càng thêm khó khăn trắc trở.
Khi đã xác định được sát ý kiên quyết của Khương Vọng, hơn nữa cho dù về sau có cẩn thận cũng không có cơ hội đánh lén, Hồ Thiếu Mạnh đã quyết định từ bỏ toàn bộ Hồ gia. Cho nên gã ta mới lặng lẽ sử dụng xe ngựa, muốn nhân cơ hội thoát ly.
Một kiếm quả quyết của Khương Vọng nhắm thẳng tới, gã ta không thể không hiện thân nghênh chiến.
Bởi vì gã ta ẩn thân ở thế giới trong gương, gương vỡ, gã ta cũng tan vỡ theo.
Nhảy ra khỏi mặt gương chính là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng cũng vì vậy mới bảo lưu lại cái gương nhỏ này.
Chỉ nhìn vào ngoại hình, cái gương này cũng không có gì đặc biệt khác lạ, nhưng cho dù là ai cũng sẽ không coi nhẹ nó.
Khương Vọng tin tưởng, cái gương này mới là thu hoạch lớn nhất của hắn, chẳng qua công dụng trong đó còn phải tiếp tục nghiên cứu thêm.
Khương Vọng đi vào viện tử Hồ gia, định thực hiện hứa hẹn của hắn.
Sau khi chỉ ra vị trí bản thể Hồ Thiếu Mạnh ẩn náu, Hồ Do giống như đã trút xuống chút khí lực cuối cùng.
Khương Vọng đã giết chết Hồ Thiếu Mạnh, ngay tại ngoài cửa cách đó không xa.
Hồ Do thậm chí không hề liếc mắt nhìn đến một chút.
Thê tử kết tóc đã chết rất nhiều năm, nữ nhân sau này mặc dù danh phận còn chưa xác định, nhưng trong lòng ông ta, nàng ta chính là kế thê cầm sắt hòa minh, vậy mà lại bị con trai của ông ta ra tay giết chết.
Bởi vì chuyện tình hại chết thê tử kết tóc năm đó, từng ấy năm trôi qua tới nay, Hồ Do vẫn không ngóc đầu dậy nổi. Một người cha, ở trước mặt con trai mình lại sinh hoạt giống như cháu trai.
Những nghiệp này đều là do ông ta tạo ra, ông ta nhận, nhưng mà…
Ông ta tự nghĩ, việc ông ta yêu nữ nhân kia, nàng ta có cái gì sai đâu?
Nàng ta không danh không phận đi theo ông ta nhiều năm như thế, rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, lại chỉ có thể lén lút yêu đương vụng trộm như vậy!
Nàng ta ủy khuất như vậy, nhường nhịn như vậy, lại còn bị con trai ông ta vũ nhục, mở miệng là kỹ nữ, ngậm miệng cũng kỹ nữ.
Đến cuối cùng, thậm chí còn trực tiếp một chưởng vỗ chết.
Từ đầu đến cuối, ở trong mắt Hồ Thiếu Mạnh, bản thân người cha như ông ta rốt cuộc tính là thứ gì?