Chương 372: Ông lão chín mươi tuổi bật khóc vì ai
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chạy ra nước ngoài, tới một tiểu thành ở biên cảnh Dung quốc rồi dừng lại.
Lão ta sớm đã chuẩn bị sẵn len lỏi trốn chạy khắp nơi, nhưng không nghĩ tới, lại chờ được tin là có thể về nước. Căn bản không ai tới truy tra lão ta, phương thức chạy trốn mà lão ta tỉ mỉ thiết kế đã thành lý luận suông, lối đi khổ tâm lựa chọn không ai hỏi đến.
Lão ta đã sẵn sàng thong dong chịu chết, kết cục đang chờ đợi lại không buông xuống.
Thậm chí lão ta ảo tưởng qua rất nhiều lần, lão ta sẽ đứng trước mặt một vị tu sĩ siêu phàm phẫn nộ, dùng sinh mệnh còn lại để biểu diễn, trêu cợt tu sĩ siêu phàm kia trong lòng bàn tay, dẫn hắn ta đi sai hướng...
Nhưng có thể không chết thì vẫn là chuyện tốt.
Lão ta vòng đi vòng lại một vòng, cuối cùng vẫn trở về nước.
Gia Thành thì trở về không được, lão ta trực tiếp tĩnh dưỡng ở Việt thành.
Cũng may làm việc vì lão gia siêu phàm nên tiền bạc không thiếu thốn gì. Bà vợ trong “Nhà” đúng là khó coi, nhưng may mà hiểu chuyện lại tri kỷ.
Ngày tháng vẫn trôi qua giống như bình thường, Hồ Thiếu Mạnh không liên hệ lão ta, lão ta tính cứ tiếp tục như vậy, cũng không có gì khác với lúc mở cửa hàng bánh ở Gia Thành, cứ ngày qua ngày đơn giản bình đạm mà trôi qua.
Lão ta phát hiện mình sinh bệnh là vào ba ngày trước.
Ban đầu lão ta cho rằng cố chịu một chút là khỏi thôi, không ngờ thân thể càng ngày càng suy yếu.
Lão ta vốn tưởng bộ xương già này đã không sợ chết.
Dám tham dự chuyện sẽ bị chém đầu, sao lại sợ chết kia chứ?
Nhưng không biết vì sao, nhìn bà vợ xấu xí chỉ cưới để làm ngụy trang, nhìn gương mặt xấu xí của bà tay ướt đầm nước mũi nước mắt.
Lão ta... Bỗng nhiên sợ hãi.
Lão ta lấy ra một hộp lá vàng từ cái ngăn ngầm dưới giường, nện hết lên mặt đất, bảo bà vợ đi thỉnh y sư, thỉnh y sư tốt nhất!
Có tiền có thể sai được quỷ đưa ma.
Tần lão y sư tới, đại khái là già cả mắt mờ, ông ta lại xem không chuẩn mạch này.
Nhìn rồi lại nhìn, quan sát rồi lại quan sát.
Cuối cùng thậm chí cởi ra quần áo của lão ta, sau khi nhìn thấy, ông ta đặt mông ngã bệt trên mặt đất!
Sau khi ông ta bò dậy thì tháo chạy ra khỏi cửa, không lấy cả một mảnh lá vàng.
Lý lão đầu biết, mình xong rồi, không cứu được.
Nhưng cũng may, cũng may có để lại một ít vàng bạc.
Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi, nhưng chung quy cũng đủ cho bà vợ người xấu mà thiện tâm này sống tốt.
Chỉ là tiếc nuối, không thể tiếp tục làm việc cho lão gia siêu phàm cường đại kia nữa.
Cả đời này, cũng chỉ có thể lấy phương thức như vậy thoáng tới gần thế giới siêu phàm...
Lúc này Lý lão đầu cũng không biết Hồ Thiếu Mạnh như thần ma trong lòng lão ta đã bị người ta giết chết.
Lão ta có tâm sự già nua của bản thân.
Lão ta có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại trên giường, cũng không biết cái chết của lão ta sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với mảnh đất này, thế giới này.
Mà bà vợ xấu xí nửa điếc kia của lão thì không màng sờ đến số vàng bạc kia.
Bà ta chỉ ôm thân thể dần dần lạnh như băng của lão ta, bật ra tiếng khóc rất khó nghe.
...
Lại nói đến tên hàng xóm xách theo quà tặng ra cửa, vừa thò đầu ra đã thấy trước cửa Lý gia treo một lá cờ trắng.
Hai sĩ tốt mặc giáp canh giữ ở ngoài cửa cũng làm hắn ta giật thóp hoảng hồn.
Gian phu gian phụ? Mưu tài hại mệnh?
Trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm lung tung rối loạn, hắn ta quay đầu định trở về cửa.
“Đứng lại! Đang làm gì đấy!” Sĩ tốt lớn tiếng quát lớn, lại không tới gần.
“Quân gia.” Người này đi về phía trước, muốn đến gần để giải thích, lại bị sĩ tốt chợt rút đao làm hoảng sợ.
“Cứ đứng ở nơi đó, không được tới gần!”
“Vâng vâng vâng, ta không tới gần.” Hắn ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: “Còn không phải nói lão Lý sinh lần đầu bị bệnh, làm hàng xóm, ta muốn mua chút quà tặng để thăm lão ta thôi. Nhà lão ta xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết a quân gia!”
Sĩ tốt kia hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và người nhà này rất tốt à? Ngày thường có qua lại gì hay không?”
“Còn không phải vẫn luôn không cơ hội sao, lão ta luôn không về nhà. Gần đấy khó khăn lắm mới trở lại, tục ngữ nói ‘Bà con xa không bằng láng giềng gần’ nên ta mới muốn qua lại thăm hỏi.”
Sĩ tốt quay đầu lại đưa mắt nhìn nhau với đồng đội, sau đó quay lại quát lớn: “Trở về phòng đi, mấy ngày sau không cho phép ra khỏi cửa!”
Người này không dám nhiều lời, lập tức khom người chạy nhanh về nhà.
Chỉ là trong lòng hắn ta tràn đầy nghi hoặc và một tia khói mù vứt đi không được.
...
Ở thành Tây Việt thành, trong y quán lớn nhất, thanh danh cũng vang dội nhất.
Tình cảnh giờ phút này thật bi thảm.
Tất cả đồ đệ đều bị đuổi ra hậu viện, chỉ có một mình Tần lão y sư ngồi trong viện.
Các đồ đệ muốn nói chuyện với ông ta thì chỉ có thể đứng cách nửa cái sân, xa xa kêu gọi.
Lúc này, thành chủ đại nhân Việt thành đang đứng ở ngay cửa.
Tần lão tiên sinh năm nay hơn chín mươi tuổi, thân thể vẫn rất cường tráng, nói chuyện vẫn trung khí mười phần.
Nhưng không biết vì sao, các đồ đệ bị chặn ngoài cửa ai cũng đôi mắt sưng đỏ.
“Người bệnh bị rùng mình, phát sốt, đau đầu mệt mỏi, toàn thân đau nhức, có cả triệu chứng ghê tởm nôn mửa. Lão phu bảo cởi áo kiểm tra, phát hiện làn da có đốm bầm, xuất huyết...”
Tần lão tiên sinh nói: “Trên người có khối sưng, sinh mủ, bị bể. Từ phát bệnh đến tử vong... Chỉ có ba ngày!”
“Không nghi ngờ gì nữa, đó là dịch chuột, một loại ôn dịch đáng sợ nhất!”
Thành chủ Việt thành đứng ở cửa, trầm mặt mà hỏi: “Có biện pháp chữa khỏi hay không? Tránh cho lây bệnh bằng cách nào?”
Tần lão tiên sinh kêu thảm lên: “Một khi phát bệnh thì không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể chờ chết! Cách duy nhất tránh cho lây bệnh chính là phong tỏa toàn bộ đường phố, vây khốn tất cả những người từng tiếp xúc với ôn dịch, ngăn cách trong ngoài, không để ai tiếp xúc nữa. Lão phu cũng không biết mình có bị lây bệnh hay không, chỉ có thể tự nhốt mình ở đây, nhìn xem ông trời an bài cho ta số mệnh nào!”