Chương 373: Người vi phạm bất hiếu, kẻ làm trái bất trung!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thành chủ, việc này thật sự không thể giấu giếm. Cần cảnh giác trình độ tối cao. Cả tòa thành vực phải lập tức giới nghiêm, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Mọi người không được ra ngoài, những thứ cần để sinh hoạt, phải điều động sức mạnh siêu phàm để phụ trách. Cũng chỉ có tu sĩ siêu phàm, mới có khả năng chống chọi được dịch chuột xâm nhiễm. Đồng thời liên hệ với triều đình, gặp phải đại nạn này thì chúng ta không cách nào tự đối phó, nhất định phải cần đến triều đình ủng hộ!
Hiện giờ không biết nguồn gốc dịch bệnh, cũng không biết Lý lão đầu kia đi qua những nơi nào, cần thiết động viên sức mạnh cả quốc gia để chống lại. Thậm chí... Cần đến mẫu quốc trợ giúp!
Mà chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi kẻ bị bệnh tự động chết đi, sau đó thiêu rụi thi thể! Ít nhất phải vây khóa một tháng sau, mới có thể khôi phục sinh hoạt!”
“Tần lão.” Thành chủ Việt thành nhịn không được mà nói: “Không đến mức này đâu, ta đã ra lệnh phong tỏa con đường của kẻ nhiễm bệnh, không để ai tiếp xúc là được. Chỉ có một trường hợp thôi, chưa thấy có gì to tát... Hà tất tạo thành khủng hoảng toàn vực kia chứ?”
“Phát hiện một con chuột thì nhất định có một ổ chuột! Đã phát bệnh một trường hợp rồi thì ít nhất có năm trường hợp đang tiềm tàng!” Tần lão tiên sinh tận tình khuyên bảo: “Thành chủ đại nhân, không thể không đề phòng cẩn thận. Phải biết là con đê ngàn dặm, sụp lỡ chỉ vì một tổ kiến! Huống chi, dịch bệnh này không phải mới bắt đầu lan ra. Đã có người phát bệnh, ôn dịch đã truyền ra rồi! Đây là sóng thần núi lở!”
Thành chủ Việt thành trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Trong lòng ta hiểu rõ. Tần lão an tâm tĩnh dưỡng đi, chưa chắc ngài đã bị nhiễm, những chuyện phòng chống sau đó, còn cần ngài ra sức.”
Không đợi Tần lão tiên sinh nói tiếp, thành chủ Việt thành mang theo thị vệ rời đi.
Tần lão tiên sinh ngồi một mình trong viện, đột nhiên gào khóc.
“Sư phụ! Ngài làm sao vậy?”
“Ngài đừng dọa chúng con!”
“Sư gia! Sư gia!”
Đám đồ tử đồ tôn canh giữ ở ngoài cửa lập tức hoảng sợ, nhưng làm y sư, bọn họ càng biết dịch chuột đáng sợ đến mức nào. Đặc biệt là Tần lão đã ra nghiêm lệnh không kẻ nào được tới gần.
Bọn họ mồm năm miệng mười quan tâm, nhưng vẫn không lay chuyển được tiếng gào khóc của lão nhân.
Từ sau khi Tần lão tiên sinh đến khám bệnh tại nhà trở về, đã bao mình kín mít lại, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, tự nhốt mình trong viện.
Cả tòa y quán vốn đã nhân tâm hoảng sợ.
Những năm gần đây, y quán mưa mưa gió gió, có cái gì mà chưa từng trải qua?
Nhưng không có ai từng nhìn thấy Tần lão tiên sinh thất thố như thế.
Một lão nhân chín mươi tuổi khóc lóc thảm thiết, giằng xé tâm can.
Người thấy đều lòng đau như cắt.
“Phụ thân!” Cuối cùng là nhi tử của Tần lão tiên sinh, quán trưởng Tần Niệm Dân hiện tại của y quán, lập tức quỳ trên mặt đất, khóc lóc hỏi: “Nhi tử bất hiếu, không biết vì sao phụ thân lại bật khóc?”
“Ta khóc, khóc ông trời thật sự quá vô tình, giáng đại họa này xuống.”
“Khóc Việt thành đã gởi gắm sai người, thành chủ không quan tâm đến bá tánh, tai họa ngập đầu, chỉ ngay trong khoảnh khắc!”
Tiếng kêu khóc của ông lão bi ai mà thảm thiết.
Cả đời ông ta chữa bệnh cứu người, ít khi nào nhìn sai. Dù thành chủ Việt thành chưa tỏ thái độ chính xác, nhưng ông ta đã nhìn ra được ý thoái thác, thành chủ đã kết luận kế sách trị dịch của mình tuyệt đối sẽ không được chấp nhận.
Mà không có phủ thành chủ chủ đạo quyết đoán hành động thì cả tòa thành vực này cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì, ông ta không dám tưởng tượng nữa.
“Phụ thân, phụ thân!” Tần Niệm Dân cũng đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã pha sương, nhưng nhìn lão phụ bất lực, ông ta đột nhiên cảm thấy mất đi phương hướng giống như một hài đồng.
Ông ta quỳ xuống bò đi mấy bước, nước mắt chảy dài mà nói: “Chúng ta có thể làm cái gì?”
“Đi!” Tần lão tiên sinh ngừng khóc thét, đứng lên, gào thét mà nói: “Nếu các con còn nhớ rõ đạo đức của người làm y, nếu các con còn có nhân tính trong lòng, vậy đều đi! Đi truyền chuyện Việt thành đã có dịch chuột ra ngoài hết, bảo dân chúng đều đừng đi ra cửa.”
“Đi đến quận bên, thành bên, để quan phủ các nơi cảnh giác.”
“Đi đô thành, đi nói cho quốc quân bệ hạ của chúng ta biết, cho ngài ấy biết, con dân của ngài đang gánh chịu cái gì!”
Cuối cùng lão nhân cửu tuần đứng sừng sững trong viện, chỉ tay lên trời, giống một đại tướng quân bảo vệ quốc gia, rống giận phát ra quân lệnh
“Đi!”
Một tiếng vừa dứt, miệng ông ta phun máu tươi, lập tức đứt hơi mà ngã xuống đất.
Bệnh dịch chưa phát, người đã đi trước rồi.
“Phụ thân! ! !” Tần Niệm Dân quỳ trên mặt đất muốn lao thẳng vào trong viện, nhưng rồi lại khựng lại.
Trước cửa có dán có một tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy có viết một hàng chữ.
Là một hàng chữ Tần lão tiên sinh tự tay viết sau khi trở về:
Sau khi ta chết không cần nhập táng, không thể đến gần xác của ta.
Đốt thi cốt của ta, cháy sạch trong lửa hồng. Tùy tiện đào một cái hố, vùi tro cốt của ta xuống.
Người vi phạm bất hiếu, kẻ làm trái bất trung!
...
Sau khi trao đổi với lão y sư, thành chủ Việt thành đi ra khỏi y quán, tâm tình tối tăm.
Cho dù là ai, cũng không muốn nhìn thấy mảnh đất mình cai trị xuất hiện những tai họa này.
Tên họ Lý kia, không biết từ đâu mang dịch chuột đến, nên chịu ngàn đao vạn đao!
Nhưng việc cấp bách hiện giờ vẫn là phải ứng thế cục trước mắt như thế nào.
Thống lĩnh thị vệ phía sau nhỏ giọng mà hỏi: “Đại nhân, hiện tại thuộc hạ có xuất phát hay không?”
“Xuất phát đi nơi nào?”
Thống lĩnh thị vệ chần chờ: “Không phải muốn... Phong tỏa toàn vực hay sao?”
Thành chủ Việt thành quay đầu nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh nhạt, lại tự sinh uy nghiêm: “Lão ta già rồi hồ đồ. Ngươi cũng hồ đồ hay sao?”
“Lão nói là dịch chuột thì chính là dịch chuột à? Không có càng nhiều chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói một bên thì trực tiếp phong tỏa thành vực?”
“Ngươi cũng biết phong tỏa toàn vực một tháng, tổn thất bao nhiêu hay không? Tốn bao nhiêu lương hay không? Không nói đến điều động toàn bộ sức mạnh siêu phàm hiện có của Việt thành, có thể duy trì nhu cầu sinh hoạt của bá tánh toàn vực trong một tháng hay không, chỉ bàn đến số lượng Đạo Nguyên thạch cần khi sử dụng những sức mạnh siêu phàm này, ngươi biết con số đó lên đến bao nhiêu hay không? Ai trả?”