Chương 384: Người còn sống, thì những thứ cảm xúc này mới có ý nghĩa.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi xác định toàn bộ người của Lưu gia thôn đã hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn mới đi vào thôn, quan sát từng người một.
Cũng không cần đi lại, đạo thuật Thôn Độc Thứ sau khi đã được cường hóa bởi Diễn Đạo Đài mặc dù không thể hấp thu toàn bộ dịch độc của bệnh dịch hạch nhưng mà phản ứng với mầm bệnh ẩn tàng thì vẫn được.
Đi qua từng nhà, có người ôm lòng cầu may trốn dưới sàn nhà cũng bị hắn bắt được, ở trước mặt mọi người tát cho một cái sưng mặt. Bất luận nam nữ già trẻ, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Tương đối may mắn chính là, tất cả mọi người ở Lưu gia thôn đều không bị nhiễm dịch bệnh.
Khương Vọng ngưng sử dụng Thôn Độc Thứ, trở lại cửa thôn, chỉ trường kiếm xuống cái khe lúc trước, nói với người cả thôn: “Phàm là thôn dân ở đây, trong vòng mười ngày, không cho phép ra khỏi cửa, cũng không cho phép ra khỏi thôn! Người vi phạm tất sẽ nứt ra như cái khe này!”
“Các ngươi không cần hoảng sợ, ta chỉ vì sợ bệnh dịch mà đến. Sau này sẽ có người trong quan phủ định kỳ đến đây, nhu cầu ăn ở của các ngươi đều có thể xin!”
Khương Vọng lại thuật lại bệnh trạng của người nhiễm bệnh một lần: “Nếu phát hiện được bệnh chứng này, có thể báo cáo cho quan phủ. Một khi được chứng thực, thưởng mười Đao Tệ! Nếu như phát hiện bản thân mắc bệnh, nhanh chóng khai báo, quan phủ có thể tập trung cứu chữa, không để lây lan cho người khác. Nếu cố ý giấu diếm không thông báo sẽ xét xử theo tội giết người, giết chết không tha!”
Sau khi nói xong những lời này, Khương Vọng liền xoay người rời đi, lao đến thôn xóm tiếp theo, không hề trì hoãn chút nào.
Thời gian đã rất gấp, nhanh được chút nào sẽ cứu được càng nhiều người.
Mỗi một thôn xóm trong trấn vực trấn Thanh Dương hắn đều làm như vậy.
Nếu như phát hiện được người nhiễm bệnh thì liền tự mình mang đi, cảnh cáo những người khác không được đến gần gia đình này, sau đó lại đánh dấu thôn xóm đó lại để cẩn thận theo dõi.
Những người được phát hiện nhiễm bệnh, tạm thời Khương Vọng bố trí bọn họ ở trong núi sâu, nghiêm túc cảnh cáo bọn họ không được đi lại lung tung, chuẩn bị sau khi điều tra toàn bộ thôn xóm xong sẽ lại đưa bọn họ về lại trấn Thanh Dương, mời người đến cứu chữa.
Nhưng mà hắn chỉ có một mình nên khó tránh khỏi khiến cho người nhiễm bệnh bàng hoàng hoảng sợ.
Sau khi hắn mang nhóm người nhiễm bệnh từ thôn thứ năm trở về địa điểm tập trung thì phát hiện có hai gã bệnh nhân đã nhân lúc hắn không ở đây để chạy trốn, còn những người còn lại ánh mắt cũng đã lập lòe.
Lòng người dao động rồi.
Khương Vọng không nói hai lời, ngay lập tức thi triển đạo thuật truy tư, lập tức động thân truy tìm.
Chỉ là hai kẻ người phàm, làm sao có thể thoát khỏi sự truy bắt của hắn chứ?
Xuyên qua rừng núi, chim chóc hoảng sợ, rất nhanh liền xách mỗi tay một người quay về địa điểm tập trung.
Ngay trước mặt mọi người, Khương Vọng trực tiếp rút ra trường kiếm.
Bảo kiếm lộ vẻ sắc bén!
Hai gã bệnh nhân trẻ tuổi quỳ bò trên mặt đất liều mạng ngẩng đầu lên khóc rống.
Bọn họ rất sợ bản thân đã bị bỏ rơi, cho rằng sẽ bị tập trung ở đây rồi bị giết chết hết. Cho nên mới chạy trốn.
Khách quan mà nói thì loại tâm lý này rất bình thường, là chuyện có thể hiểu được.
“Ta hiểu sự sợ hãi của ngươi! Nhưng trong lúc nguy cấp như thế này, lệnh mà ta đã ban ra, các ngươi nhất định phải tuân theo. Bởi vì các ngươi chậm trễ không phải là thơi gian của ta mà là thời gian ta có thể cứu được càng nhiều người hơn!”
Tình có thể hiểu nhưng về pháp lại chẳng thể dung tha.
Nếu như Khương Vọng không làm nghiêm mệnh lệnh của mình thì sẽ không có ai nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa.
Loạn thế dùng trọng pháp. Bây giờ không phải thời loạn thế nhưng cũng là lúc loạn lạc, không kém là mấy rồi!
Khương Vọng một kiếm quét ngang, cắt đứt gân chân của hai kẻ đó.
Cuối cùng hắn vẫn không giết bọn họ, chỉ đưa ra một lời cảnh cáo, cho thấy sự quyết tâm đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng quá mức đến cuộc sống sau này của bọn họ.
“Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ giết chết các ngươi! Các ngươi đừng khiêu chiến sự từ bi của ta, bây giờ ta không phải đang lựa chọn giữa tình và lý mà ta đang phải lựa chọn giữa tính mạng của các ngươi và tính mạng của càng nhiều người hơn! Tin ta đi, lựa chọn này đối với ta mà nói thì không hề khó khăn đâu!”
Khương Vọng lại cảnh cáo những người này một lần nữa, không có thời gian để trấn an tâm tình của bọn họ, liền lập tức xoay người rời đi, đi đến thôn xóm tiếp theo để tiến hành điều tra.
Thời gian quá gấp gáp, hắn không thể nào làm việc một cách chu đáo được.
Những người này sợ hãi cũng được, căm hận cũng thế, tùy bọn họ.
Dù sao thì nhớ lại những chuyện lúc trước cũng như những chuyện hiện tại, bọn họ cũng hiểu rõ, không thể chạy thoát được rồi.
Người còn sống, thì những thứ cảm xúc này mới có ý nghĩa.
Mười ngày!
Tròn mười ngày, mỗi ngày mỗi đêm không ngủ không nghỉ, trằn trọc khắp thôn nhỏ trấn lớn ở trấn Thanh Dương.
Không chỉ Khương Vọng mà mỗi một người Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải đều như vậy.
Rốt cuộc mới hoàn thành trước kế hoạch của Khương Vọng.
Đưa toàn bộ những người nhiễm bệnh ở trấn Thanh Dương – tổng cộng một trăm ba mươi người – tập trung đến phía tây trấn, toàn bộ dân cư, cửa hàng ở đây đều đã di tản hết, đặc biệt dùng để làm nơi cách ly người nhiễm dịch bệnh.
Ngay cả những người đã tiến vào cấp bậc siêu phàm như bọn họ cũng cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Trong mười ngày này, Độc Cô Tiểu đã cho thấy sức chịu đựng và tinh lực vượt trội của mình, dám dùng sức lực của người bình thường mà hoàn thành toàn bộ những chuyện mà Khương Vọng giao phó, bất luận là di tản dân chúng, dọn dẹp môi trường hay là tổ chức người tuần tra, nàng đều hoàn thành rất tốt.
Mọi chuyện sau này liền đơn giản hơn nhiều, chỉ cần định kỳ tuần tra các nơi, dẫn người mới bị nhiễm bệnh đến nơi cách ly, giữ cho môi trường gọn gàng sạch sẽ, đồng thời chuyển nhu yếu phẩm đến những nơi cách ly, bảo đảm bệnh dịch hạch không còn lây lan trong cộng đồng nữa.
Khương Vọng đã sớm cầu cứu Trọng Huyền Thắng thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, yêu cầu hắn ta tập trung nhiều đạo sỹ tinh thông thuật trị liệu đến đây.
Đoán chừng hai ngày nữa sẽ đến nơi. Một khi có y đạo sỹ tinh thông thuật trị liệu đến thì có lẽ một trăm ba mươi người nhiễm dịch bệnh này sẽ không cần phải chết nữa.