Chương 383: Không biết ý trời
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng ở khu chợ lớn nhất trấn Thanh Dương, bên trong chợ trấn tây.
Mọi người nhìn thấy Hồ Lão Căn – đình trưởng hiện tại của bọn họ, mang theo một cái thanh, run run rẩy rẩy bò lên trên nóc chợ.
Người kia đã già rồi, đứng trên nóc nhà cũng không hề cao lớn, ngược lại cúi đầu.
Lão ta lớn tiếng lặp lại những lời đã nói trước đó trên đường đi đến đây một lần nữa.
Nhưng giọng nói đã khàn khàn, không thể khiến cho nhiều người nghe rõ được nữa.
Duy nhất chỉ có một câu cuối cùng lão ta khàn giọng hô to: “Chết nhiều người như vậy, đều là lỗi của lão hán ta!”
“Lão hán làm sao có thể đền tội cho bọn họ đây!”
Đầu dúi xuống dưới, rơi xuống đập trên mặt đất.
Bộp!
Giống như một trái dưa hấu… vỡ nát.
Dừng lại trong trí nhớ của rất nhiều người.
…
Lý Tấn trơ mắt nhìn Hồ Lão Căn tự sát.
Chợ nơi trấn tây từ trước đến nay là nơi náo nhiệt nhất, đương nhiên lão sẽ không bỏ xót.
Tuổi càng lớn lại càng thích xem náo nhiệt. Bởi vì cuộc sống luôn thiếu một chút gợn sóng.
Đối với những lão hán quê mùa như Hồ Lão Căn, từ trước đến nay lão vẫn luôn rất xem thường, ngay cả khi Hồ Lão Căn làm đình trưởng thì cũng vẫn vậy.
Lý Tấn lão là người đã từng đọc sách!
Biết Đông Vương Cốc là nơi thế nào, cũng biết rõ Đằng Long Cảnh là cấp bậc nào. Hiểu rõ ý nghĩa của phủ thành chủ Gia Thành.
Những thứ này, chỉ bằng sự nông cạn của Hồ Lão Căn có thể hiểu được sao?
Nhưng Hồ Lão Căn lại tự sát ngay trước mắt lão.
Kiên quyết như vậy, tuyệt vọng đến thế!
Mặc dù lão vẫn luôn nói mình đã “biết ý trời”, vẫn luôn nói bản thân cái gì cũng hiểu, cái gì cũng không sợ.
Có thể sống đến cái tuổi này, lão hiểu được không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Lão không muốn chết, lão tin rằng Hồ Lão Căn cũng không muốn.
Nhưng lão hán quê mùa đó vì sao lại chọn lựa tự sát thảm liệt trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Mọi người tụ lại trước thi thể của Hồ Lão Căn, có kinh hoàng hoảng sợ, cũng có tò mò nghi hoặc, ồn ào huyên náo không ngừng.
“Về đi!”
Lý lão đầu bỗng nhiên gầm lên, thuận tay quơ lấy cây chổi đang dựng trước cửa quán rượu gần đó bắt đầu đuổi người: “Đều về nhà hết đi! Đang có dịch bệnh không biết sao? Một đám người tụ tập ở đây là muốn chết cả lũ à?”
“Muốn chết cũng về nhà mà chết, đừng con mẹ ra ngoài hại người!”
Mấy người Khương Vọng có lẽ đã chắc chắn nguyên nhân gây ra cái chết cho nhiều người dân này chính là ôn dịch.
Tịch Tử Sở nói kết quả xấu nhất đơn giản chính là ôn dịch, nếu như đã chết nhiều người như vậy mà vẫn không phải là kết quả xấu nhất thì còn gì có thể là kết quả xấu nhất nữa đây?
Giai đoạn hiện tại không có quá nhiều biện pháp tốt, điều kiện ở trấn Thanh Dương cũng rất có hạn.
Hắn đưa ra chế định đơn giản mà thô bạo. Chính là trực tiếp cách ly toàn bộ dân chúng ở trấn này, cắt đứt con đường lây nhiễm, sau đó dùng sức mạnh siêu phàm của hắn là chủ đạo, tiến hành điều tra từng hộ dân một.
Tìm ra toàn bộ người đang mắc bệnh dịch, tập trung cứu chữa những người này, cách ly những nơi có khả năng bùng phát bệnh dịch, bắt mạch khám bệnh.
Mà ở trấn Thanh Dương hiện tại, có sức mạnh siêu phàm chỉ có Khương Vọng, Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải.
Mỗi một tu sĩ sẽ phải chịu trách nhiệm điều tra hơn chín nghìn người. Cho dù có bổ khoái trên trấn giúp đỡ nhưng lượng công việc cũng vô cùng kinh khủng.
Hơn nữa loại chuyện này lại không được chậm trễ một chút nào.
Toàn bộ những người có sức mạnh siêu phàm của thành vực Gia Thành đều tập trung ở Gia Thành. Lực lượng siêu phàm của trấn Thanh Dương ban đầu cũng chính là đình trưởng Hồ Do và con trai của lão ta là Hồ Thiếu Mạnh.
Đương nhiên còn có một biện pháp càng đơn giản hơn, nếu như chỉ muốn ngăn chặn ôn dịch lan tràn thì cứ cho người trông giữ bốn phía trấn Thanh Dương là được, bốn tu sĩ siêu phàm trấn giữ bốn phía, không cho bất cứ kẻ nào ra vào thì cũng đủ rồi.
Đợi cho tất cả mọi người chết hết rồi thì ôn dịch ở đây cũng sẽ tự nhiên mà biến mất.
Thậm chí, Khương Vọng có thể ngồi yên mặc kệ, hắn vốn dĩ cũng không phải là người của trấn Thanh Dương, trấn Thanh Dương cũng chẳng còn lợi ích đáng kể gì để thu hoạch. Giao nơi này cho Gia Thành và Dương Quốc đến quan tâm tựa hồ mới là cách làm “thông minh” nhất.
Nhưng cái thế giới này sở dĩ hỏng bét như hiện tại chẳng phải là vì con ngươi ngu ngốc mà lại hoàn toàn ngược lại, bởi vì trên thế giới này người thông minh quá nhiều.
Chẳng hạn như Liễu sư gia, lại chẳng hạn như Tịch Mộ Nam!
Khương Vọng cầm bản đồ trấn Thanh Dương trên tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Lưu gia thôn cách xa trấn vực nhất.
Tới ngoài thôn, nhìn những ánh mắt dò xét hay tò mò của thôn dân, hắn không nói hai lời liền rút kiếm ra.
Tinh hà Đạo Toàn chuyển động, đạo nguyên mạnh mẽ thúc giục.
Kiếm quang tăng vọt, kiếm rít vang lên điếc tai.
Một kiếm chém ra, ngay lập tức ở cửa thôn bị chém ra một khe hở cực lớn.
Chiều rộng ngang bằng một cánh tay, chiều sâu hơn hai trượng.
Thôn dân Lưu gia thôn chưa từng gặp qua cường giả như vậy. Mọi người thấp thỏm, kinh hoàng.
Lúc này Khương Vọng mới vận đủ đạo nguyên, giọng nói truyền đi khắp thôn: “Ta là Khương Vọng, là người đại diện đến từ trấn Thanh Dương. Bây giờ ta nghi ngờ trong thôn này có người nhiễm bệnh dịch, vì sự an toàn của mọi người, yêu cầu tất cả mọi người không được ra khỏi nhà, đứng ở cửa chờ ta kiểm tra. Nếu dám giấu diếm, ẩn núp hay không chịu phối hợp thì một khi bị phát hiện sẽ bị nghiêm trị không tha!”
“Ta chỉ nói một lần duy nhất!”
Không có ai dám phản đối.
Có một mãng hán không hiểu chuyện gì vác cái cuốc lao từ trong nhà ra cũng bị những thôn dân khác ngăn cản.
Cường giả siêu phàm có thể chém ra một kiếm kia bọn họ làm sao dám phản đối?
Đừng nói chẳng qua chỉ là đến kiểm tra, cho dù có tới đây ăn cướp thì bọn họ cũng chỉ có thể cam chịu.
Một lời không hợp thì người trong thôn cả già lẫn trẻ đều sẽ bị băm thành thịt vụn mất, băm xong cũng chưa chắc đã lấp đầy cái kẽ đất kia.
Còn đối với Khương Vọng mà nói, làm vậy cũng vì chẳng còn cách nào khác.
Trước mặt ôn dịch, hắn không có thời gian để thuyết phục từng người. Thậm chí chỉ sợ hắn nguyện ý đến thuyết phục thì những người này cũng chưa chắc đã chịu nghe.
Ngay lập tức dùng vũ lực đe dọa là cách nhanh nhất để đạt được mục đích.