Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 387: Một kiếm vây thành

Chương 387: Một kiếm vây thành


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở dĩ không thể nắm chắc có thể tu hành là vì… Mảnh Thiên Thanh Vân Dương này Khương Vọng chỉ hấp thu một nửa mà thôi.
Một nửa còn lại là để cho Trọng Huyền Thắng.
Quân tử ái tài.
Tài nguyên tu hành cũng vậy.
Có lẽ Trọng Huyền Thắng cũng chẳng so đo nhưng Khương Vọng không thể không tự mình so đo.
Người khác có sự rộng lượng của họ, Khương Vọng cũng có sự kiên trì của chính mình.
Đương nhiên, hấp thu một nửa Thiên Thanh Vân Dương đã khiến cho sự cân bằng ngũ hành gặp phải nguy cơ. Hấp thu toàn bộ thì lại tốt quá hóa dở.
Đây là toàn bộ những biến hóa xảy ra trong cơ thể, còn Khương Vọng vẫn luôn luôn chưa từng dừng bước.
Gia Thành chia làm bên trong và bên ngoài.
Lấy phủ thành chủ là trung tâm, bao quanh nó là khu vực tửu lâu, cửa hàng, sòng bạc hào hoa nhất của cả thành… Khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Gia Thành chính là thành nội.
Hoặc là nói, nơi đây mới là nơi được nhiều người coi là Gia Thành chân chính.
Gia Thành chân chính… không hề liên quan đến những dân chúng bình thường ở ngoại thành kia. Chỉ sợ đối với những người dân trấn, thôn dân mà bọn họ tính vào là “dân trong thành” kia trên thực tế vẫn đang ở “ngoại thành” mà thôi.
Một sự thật rất rõ ràng chính là: Bách tính bình thường đến nay vẫn còn hồ đồ vô tri, chỉ có thể dùng từ “bệnh hiểm nghèo” để thay cho ôn dịch. Tỷ lệ tử vong trong nội thành thấp hơn ngoại thành rất nhiều. Thậm chí có thể nói là đã bước đầu được khống chế. Ở nội thành, tất cả nhu cầu cuộc sống của các gia đình đều do tôi tớ ra ngoài mua về.
Không thể phủ nhận những nỗ lực mà Tịch Tử Sở làm được, nhưng thứ gọi là “chuyện có phân nặng nhẹ”, sự “nặng nhẹ” này biểu hiện từ trong ra ngoài, trong trước ngoài sau, chính là thể hiện sự chênh lệch địa vị giữa nội thành và ngoại thành.
Nội thành cũng có tường cao.
Hơn nữa trong lúc ngoại thành đóng cửa vào năm ngày trước thì nội thành cũng đã đóng cửa từ trước đó rồi.
Bởi vì ngay lúc đó, bởi vì nguyên nhân khủng hoảng, rất nhiều dân chúng ngoại thành đều bắt đầu di chuyển vào nội thành.
Phủ thành chủ Gia Thành “vội vã trong lúc bị áp lực”, “không thể không” ngăn cách trong ngoài.
Trong lúc như vậy, rất nhiều người có thể sẽ không nghĩ đến một chuyện: Thành ở ngoại thành dùng để phòng thú dữ, phòng ngoại địch, còn thành ở nội thành thì dùng để phòng ai?
Với địa vị hiện nay của Liễu sư gia ở Gia Thành, cái chết của lão ta đã đủ để gây nên sự chấn động toàn thành.
Nhưng hai bên đường phố nhà cửa đều đóng chặt cửa sổ, mọi người đều có biểu hiện rất lạnh lùng.
Ngay cả ánh mắt cũng không cảm nhận được mấy người.
Khương Vọng nhớ lại lần đầu tiên hắn đến Gia Thành, cảm thấy nơi đây là một nơi đất lành chim đậu. Dòng người như dệt, vô cùng hối hả.
Nhóm cô nương lớn mật nhiệt tình, không hề kiêng nể bàn luận về các công tử nhà khác.
Đại thiếu gia Tịch gia trở về thành, dẫn đến muôn người đều đổ xo ra đường, tụm lại vây xem.
Lúc đó náo nhiệt đến mức nào chứ!
Bây giờ trên đường vắng vẻ, ngay cả một con chó cũng không nhìn thấy.
Dân chúng ở đây chẳng lẽ đến tận bây giờ vẫn chưa hề biết được chân tướng “bệnh dịch hạch” sao?
“Thiên tai vô tình, nhân họa càng mạnh!”
Khương Vọng vừa lẩm bẩm vừa tiến về phía trước.
Phía trước là nhà cao cửa rộng tường cao.
Cửa thành đóng chặt, trên thành rất nhanh đã nhìn thấy Tịch Mộ Nam.
Có thể nhận ra ông ta rất tiều tụy.
Râu tóc trước kia luôn được chải chuốt gọn gàng bây giờ đã rối tung. Thậm chí chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà đã bạc trắng không ít.
Đến tận lúc này, ông ta không thể không thừa nhận, ông ta đã đánh giá thấp thủ đoạn đáng sợ của Bạch Cốt Đạo, ông ta không thể không thừa nhận chính mình đã đánh giá thấp bệnh dịch hạch.
Ông ta không thể không thừa nhận chính mình đã đánh giá quá cao thủ đoạn của Đông Vương Cốc và chính mình.
Ông ta cho rằng có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết mọi chuyện, dân chúng bình thường sẽ hoàn toàn không biết được đã xảy ra chuyện gì thì tai họa đã liền bị diệt trừ.
Tịch gia sẽ vẫn giống như trong quá khứ, có thể vững vàng đặt chân trên mảnh đất này.
Ông ta còn có thể càng tiến càng xa, có thể trở thành quận trưởng hoặc là tiến xa hơn một bước…
Cho dù tình hình đã trở nên ác liệt như hiện tại, ông ta vẫn đưa ra một phán đoán sai lầm – ông ta cho rằng chỉ dựa vào một mình Liễu sư gia là có thể ngăn cản được sứ giả hung hăng Khương Vọng mà Trọng Huyền gia phái đến kia.
Thậm chí căn bản không cần bàn đến vũ lực, chỉ cần trao đổi một ít lợi ích thôi. Chỉ cần dựa vào ba tấc lưỡi không xương kia là có thể khiến cho Khương Vọng trở về.
Chính Liễu sư gia cũng cho là như vậy.
Thân thể lão ta nằm trên đường cái, không ai nhặt xác.
Lúc này, Tịch Mộ Nam đứng khoanh tay trên cổng thành, phía sau là khoảng mười lăm tu sĩ siêu phàm bảo vệ. Chín kẻ Du Mạch cảnh, bốn kẻ Chu Thiên cảnh và hai kẻ Thông Thiên cảnh.
Đây đã là toàn bộ lực lượng siêu phàm có thể tự do điều động hiện tại ở Gia Thành rồi. Cũng tức là “Lực lượng hộ vệ tất yếu”.
Còn Khương Vọng một tay cầm kiếm, đứng trước cửa thành.
Từ trên cao nhìn xuống.
Dường như một mình Khương Vọng đang vây cả một tòa thành.

Trên cổng thành, cờ hiệu đại biểu cho Gia Thành đang bay phấp phới trong gió.
Người nước Tề chuộng màu tím.
Dương Quốc dùng mặt trời đỏ là biểu tượng, vốn tôn sùng màu đỏ, nhưng từ khí nhập vào quốc thổ Tề Quốc thì cũng đã dần dần thay đổi.
Bây giờ cũng đã chủ yếu dùng màu tím rồi.
Còn một vài nơi vẫn còn giữ lại truyền thống. Gia Thành có thể coi là một trong số đó.
Thành kỳ của Gia Thành có màu đỏ, cạnh góc có thêu lý văn, chính giữa thêu nổi một chữ “Gia” – đến giờ vẫn có thể nhìn thấy văn tự Dương Quốc đại khái cũng chỉ còn trên những lá cờ hiệu kiểu này mà thôi.
Bất luận có muốn hay không thì toàn bộ Dương Quốc bây giờ cũng đã phổ biến dùng văn tự Tề Quốc rồi.
Gia Thành thức ăn ngon phong cảnh đẹp. Lý văn trên lá cờ, vừa để tụ phúc khí vừa biểu thị công khai hùng tâm của tòa thành này.
Từ xa nhìn lại, màu đỏ của lá cờ như nhuộm từ máu tươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất