Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 389: Huyết tế Lý Kỳ

Chương 389: Huyết tế Lý Kỳ


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc Ngụy Khứ Tật tử chiến ở phủ thành chủ, không phải là không muốn điều động sức mạnh của thành vực mà là ông ta không làm được.
Ngụy Khứ Tật ở thành Phong Lâm chưa lâu, quyền lực trên thực tế lại là do triều đình Trang Quốc giao cho. Vô Sinh Vô Diệt Trận lại ngăn cản ông ta liên hệ với triều đình Trang Quốc.
Còn ở Gia Thành, Tịch Mộ Nam cầm trong tay Ấn thành chủ Gia Thành, có được lực lượng thành vực gia trì, vừa ra sắc lệnh thì hoa tươi đã dần dần tàn lụi.
Thân ảnh Khương Vọng cầm kiếm đã hiện rõ trước mắt ông ta.
Hoa Hải bị hóa giải! Hơn nữa trong thời gian ngăn không thể nào phát động lần nữa.
Mặt Tịch Mộ Nam tái mét, trong lòng căm hận, sắc bén nói: “Ngươi đáng tội chém!”
Ầm ầm!
Đất bằng dậy sóng.
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên ầm vang tiếng sấm, trong nháy mắt liền tiến đến sát người Khương Vọng.
Diễm Hoa.
Trong chớp mắt Khương Vọng liền bắn ra bảy đóa Diễm Hoa.
Tiếp đón từng tia sấm chớp bay đến.
Nhưng chẳng ngăn cản được chút nào, Diễm Hoa nổ tan, sấm sét đánh vào người.
Vô số dây leo quấn vào một chỗ, bọc lấy cơ thể Khương Vọng.
[Đằng Xà Triền Bích]
Vô số dây leo không ngừng lan ra nhưng cũng bị tiêu biến.
Toàn bộ Đằng Xà Triền Bích cũng bị tan biến!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên âm thanh bảy đóa Diễm Hoa và Đằng Xà Triền Vách tiêu biến hợp lại một chỗ đều như bị tiếng sấm che mất!

Quay lại năm ngày trước.
Thái Hư Huyễn Cảnh, trong đình nhỏ Tinh Hà, Khương Vọng ngồi đối diện Trọng Huyền Thắng.
"Ý huynh đã quyết?" Trọng Huyền Thắng chống tay lên gối hỏi.
"Ta không muốn nhìn bách tính vô tội phơi thây nơi hoang dã.
Ta không muốn thấy chính nghĩa phải lặng căm trước cái ác.
Nếu như không ai châm lửa, thì màn đêm sẽ mãi chìm trong bóng tối.
Nếu như không ai đứng ra, thì im lặng chính là đồng lõa!"
"Ta là thượng cấp ở trấn Thanh Dương, nắm giữ quyền quản lý nơi đây. Cho nên đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của ta."
Khương Vọng cũng chống gối, lưng thẳng như kiếm: "Thành chủ Gia Thành, ta phải giết!"
"Tịch gia nắm giữ Gia Thành mấy trăm năm, không thể xem gia chủ Tịch gia như tu sĩ Đằng Long Cảnh bình thường. Giết lão có thể khó hơn huynh tưởng tượng rất nhiều."
"Nhưng dù là vậy cũng chẳng còn gì phải hỏi thêm nữa."
Trọng Huyền Thắng im lặng một lát, hỏi: "Đánh một trận?"
"Không được." Khương Vọng từ chối: "Khẩu khí này, ta không muốn trút."
Vì vậy, Trọng Huyền Thắng liền hiểu rõ, thái độ của Khương Vọng đã không thể xoay chuyển. Cho nên hỏi: "Huynh tính khi nào ra tay?"
"Đợi ta khống chế xong bệnh dịch hạch ở trấn Thanh Dương hiện tại." Đến bây giờ, trong giọng nói của Khương Vọng mới lộ ra một ít mệt mỏi không thể giấu.
Khoảng thời gian này, hắn chưa từng ngon giấc, bận túi bụi suốt năm ngày đêm.
Nhìn ánh mắt Khương Vọng, cuối cùng Trọng Huyền Thắng nói: "Yên tâm đi đi, ta sẽ vì huynh mà phất cờ!"

Bên trong Gia Thành, dưới tường thành.
Tay Tịch Mộ Nam ấn lên Ấn thành chủ Gia Thành, theo lệnh mà đánh, Lôi Tru Tội chớp nhoáng.
Liên tiếp phá vỡ bảy đóa Diễm Hoa, Thực Chi Hoa và Đằng Xà Triền Bích, rồi đánh lên người Khương Vọng.
Điều động vực lực, tùy ý chém giết.
Thủ đoạn chính tông của Pháp gia, ngưng thế làm uy, hợp quyền làm pháp.
Ầm!
Khương Vọng không thể tránh khỏi Lôi Tru Tội.
Tia điện toán loạn, cháy đen một mảng.
Thậm chí phảng phất có mùi thịt đang phiêu tán.
Hắn gần như đã chết. Thế nhưng tay hắn… vẫn nắm thật chặt kiếm của chính mình như cũ!
Toàn thân hắn tựa như một khối than.
Nhưng hắn đứng nơi đó, càng giống một thanh kiếm không chịu uốn cong.
Dù hắn sắp chết, thậm chí dù là đã chết!
Ấn thành chủ điều động vực lực, ánh sáng đã ảm đạm. Nếu muốn tích trữ hoàn hảo như cũ không biết phải tốn bao nhiêu công sức. Tịch Mộ Nam chưa kịp đau lòng, mà chỉ nhìn chằm chằm Khương Vọng không chớp mắt.
Nhờ vào vực lực, uy năng Lôi Tru Tội đã vượt xa thực lực cực hạn của ông ta, có thể gần bằng một đòn của cường giả Nội Phủ cảnh.
Quan trọng là vượt qua được tình cảnh trước mắt, thì dù cho đắc tội Trọng Huyền gia cũng chẳng tiếc!
Thình thịch, thình thịch…
Ông ta nghe được tiếng tim đập cực nhỏ.
Hít…hà…hít…hà…
Cùng với tiếng thở nhọc nhằn.
Nhịp tim thoạt đầu yếu ớt, nhưng dần dần lại mạnh lên, cuối cùng như tiếng trống dồn dập.
Còn tiếng thở lúc đầu nhỏ bé kia, dần dà trở nên lớn khỏe, rồi lại nghe như gió bão!
Nhớ trận đánh giữa Nội Phủ cảnh là Quý Huyền với Diệu Ngọc lúc trước, Khương Vọng chỉ chịu dư âm nhỏ bé từ Diệu Ngọc thì đã bị thương đến thổ huyết. Còn bây giờ là chính diện nhận một đòn Lôi Tru Tội
Trong chớp mắt, lớp phòng ngự ít ỏi của hắn bị đánh tan, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng sự sống đang dần trôi đi. Thứ cảm giác này rất khó chịu. Thời gian giống như bị kéo dài ra, đau khổ cứ theo thời gian từng chút từng chút lan khắp cơ thể.
Sau đó.
Có một lực lượng sinh ra từ Thông Thiên Cung, xuất phát từ ngọn Minh Chúc đã lâu không có động tĩnh kia, phân tán khắp tứ chi xương cốt, rồi hòa tan vào trong máu tươi đang tuôn chảy.
Đây là Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật ngày trước từng dùng trên người Diệu Ngọc. Do liên quan đến sự ký sinh lâu ngày của Minh Chúc, cho nên thân thể hắn có thể chịu đựng hoàn toàn bí thuật của Bạch Cốt Đạo.
Ngay sau đó, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, hư ảnh Tứ Linh xoay chuyển khắp người che mờ làn da.
Tứ Linh trọn vẹn, Mộc khí sinh sôi.
Mộc khí màu xanh lục sinh ra từ gan, nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng từ trong ra ngoài.
Cuối cùng nhịp tim hắn như tiếng trống, hô hấp như gió bão.
Lớp da bị cháy đen bong ra, sinh mới một làn da trắng như tuyết.
Bay như tro tàn mờ mịt, chẳng đợi gió xuân đến thì đã sinh sôi!
Một mái tóc đen mọc đến ngang vai, bay phất phới ở sau lưng.
Khương Vọng đạp đất, phóng như tên đến ngay trước mặt Tịch Mộ Nam đang lộ vẻ sợ hãi.
"Ngươi nói xem tại sao cái ấn này không giết được ta?"
Khương Vọng quát lớn. Một kiếm! Núi hồ nghiêng ngả, sông biển cuộn trào.
Keng!
Nhưng Tịch Mộ Nam lấy Ấn thành chủ Gia Thành ngăn trước Trường Tương Tư.
Rắc.
Một tiếng nứt vô cùng nhỏ rơi vào tai Tịch Mộ Nam, nhưng lại vang hơn cả tiếng sấm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất