Chương 390: "Tịch Tử Sở đang ở đâu?"
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bởi vì, Ấn thành chủ này tập trung tất cả khí vận Gia Thành, là nơi mà lòng của mấy trăm ngàn bách tính Gia Thành luôn hướng về.
Nó vốn dĩ không thể bị phá vỡ.
Giờ đây sao nó lại bị nứt?
Đương nhiên, Tịch Mộ Nam là người thông minh, nên chắc chắn đã nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng dù là vậy, ông ta vẫn không chịu tin!
"Ngươi nghe không." Giọng nói Khương Vọng nhỏ lại: "Đây là âm thanh lòng dân vỡ vụn, là tiếng vận mệnh Tịch gia của ngươi đang đứt đoạn. Ngươi xem bách tính như cỏ rác, bách tính xem ngươi thành kẻ thù!"
Hắn một kiếm chém lên, như sao băng vụt qua lưu lại vết tịch mờ nhạt. Chiếu sáng đôi mắt đang kinh sợ của Tịch Mộ Nam
"Nào có lý đó!"
Tay Tịch Mộ Nam tung ra Lý Văn Xích Kỳ (1), mặt cờ mở rộng, như máu đỏ phất bay cuốn lấy kiếm của Khương Vọng.
(1) Lá cờ đỏ thêu văn tự Lý học.
"Tịch gia có ơn vun trồng nơi đây mấy trăm năm, là nơi dân tâm, nguyện vọng của dân chúng hướng về! Sao có thể vì chuyện nhất thời mà lụi tàn? Thất phu ngu đần, gà chó vô tri!"
Thành Chủ Gia Thành xưa nay chú ý phong độ, giờ đã có hơi kích động.
Tổn hao binh tướng không đáng sợ, thắng bại nhất thời cũng không quan trọng. Nhưng Ấn thành chủ vỡ nứt, khiến ông ta thật sự hiểu rõ rằng mình đã mất đi những gì.
Ông ta quên mất quá khứ, cũng chẳng màng tương lai của Tịch gia.
"Ngươi cho rằng là Tịch gia nuôi mấy trăm ngàn bách tính Gia Thành sao? Ngươi sai rồi!"
Khương Vọng giận dữ rút kiếm.
"Đây là ngươi tự cày ruộng của mình, làm nghề mình thạo. Buôn bán tấp nập khắp, người có học đứng ra bênh vực lẽ phải! Đây mới là nguồn gốc khiến Gia Thành phồn thịnh. Là bách tính nơi đây phụng dưỡng Tịch gia mấy trăm năm!"
Khương Vọng rút Trường Tương Tư từ trong Lý Văn Xích Kỳ đang cuồn cuồn máu huyết, không ngừng lại mà phóng thân đâm thẳng một kiếm.
Biển người chứa đầy sức mạnh, người giận khiến biển cũng hận.
Nước có thể dâng thuyền, cũng có thể lật thuyền!
Tiếng vải rách vang lên, Lý Văn Xích Kỳ bị xé rách.
Trường kiếm tiếp tục thẳng tiến, tựa như chưa hề bị cản trở.
Trong chớp mắt, Tịch Mộ Nam chuyển đổi vị trí ba lần, nhưng đều bị thanh kiếm này ép quay về chỗ cũ.
Dùng kiếm đóng lên người.
Dùng lòng dân đâm xuyên trái tim của tên Thành chủ này.
Khương Vọng rút kiếm lại.
Phụt!
Tịch Mộ Nam phun ra một ngụm máu, có một vài giọt tóe lên trên Lý Văn Xích Kỳ.
Ông ta che vết thương ngay tim của mình lại, nhưng không thể nào che được cõi lòng đã vỡ vụn kia.
Nếu như không phải lừa gạt bách tính, tạo thành sinh linh đồ thán, khiến bách tính thất vọng với phủ thành chủ thì khi sử dụng một đòn Lôi Tru Tội kia vốn có thể giết chết Khương Vọng tại đây. Dù Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật có huyền diệu, Tứ Linh Luyện Thể Quyết có mạnh mẽ hơn nữa cũng đều là nước chảy không nguồn, chẳng thể nào có kết quả như hiện tại.
Ở thời điểm thế này, ông ta lại chợt nhớ đến một đoạn văn.
Đó là lời nói khi ông khuyên bảo đứa con kiêu ngạo của mình:
"Nếu như mắt chỉ có thể nhìn đến ba thước trước mặt mình, vậy thà rằng không nhìn. Nếu như tai chỉ nghe được khi bị ngăn cách chỉ một bức tường, vậy thà rằng không nghe. (2) “Vọng, Văn, Vấn, Thiết” của Đông Vương Cốc vậy mà lại biến ngươi thành một kẻ ngu ngốc, mù loà, tai điếc, chỉ biết tin tưởng những thứ quen thuộc ít ỏi mà ngươi hiểu kia!"
(2) “Vọng, Văn, Vấn, Thiết” của Đông Vương Cốc: 4 phương pháp chữa bệnh của đông y: nhìn, nghe, hỏi, chạm.
"Sao ta lại không phải… là kẻ chỉ biết tin vào những thứ ít ỏi quen thuộc, không biết lo nghĩ cho tương lai khó lường chứ?" Ông ta nghĩ.
Ấn thành chủ vụt khỏi tay, rớt trên thành lâu gạch đá vỡ nát. Vô số điểm sáng thấp thoáng tản đi, tản khắp thành vực Gia Thành.
Đó chính là gia vận, thành vận, máu thịt tế dựng xích kỳ!
Khương Vọng thu lấy Lý Văn Xích Kỳ, phóng người xuống tường thành.
Ấn thành chủ Gia Thành mới là bảo vật quý giá nhất, vốn dĩ có thể cứu vớt nhưng hắn không làm vậy.
Tình trạng thành vực Gia Thành hiện nay rất cần được tẩm bổ.
Pháp gia ngưng thế làm uy, hợp quyền làm pháp, là chính đạo to lớn vững vàng.
Hội tụ lực lượng cả thành vực, quản lý bốn phương, vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, có thể cùng nhau phát triển.
Nhưng hiện giờ, lòng dân thành vực Gia Thành đã chịu tổn thương, nếu cố chấp giữ lấy thì giống như uống rượu độc để giải khát.
Cứ để phân tán đi, khí vận cả thành vực trả lại người dân, không biết có thể cứu được bao nhiêu bách tính.
Nhảy xuống tường thành, tức vào nội thành.
Cả tòa thành yên tĩnh.
Khiến người ta cứ ngỡ như đi vào một tòa thành chết.
Thành Chủ và toàn bộ cảnh vệ siêu phàm chiến tử, nơi này càng không ai dám ra mặt.
Hoặc là nói, đã không còn ai muốn ra mặt thay Tịch gia.
Khương Vọng tiếp tục đi về trước, đang cố thích ứng với sự biến đổi của thân thể.
Khoan nói đến Minh Chúc chất chứa rất nhiều sự thần bí kia.
Thứ đáng chú ý là Tứ Linh Luyện Thể Quyết vừa viên mãn đã cứu hắn một mạng, nếu không có lớp chắn là Tứ Linh Luyện Thể, thì dù đòn Lôi Tru Tội đó không phải uy năng mạnh nhất, thì hắn cũng chưa chắc chịu được.
Thủ đoạn Binh gia tụ chúng ngưng binh, còn Pháp gia thì lấy thế hành pháp, đều là chính đạo đường hoàng, không thẹn là (1) hiển lưu đương thời.
(1) Hiển lưu đương thời: trào lưu nổi bật nhất lúc bấy giờ
Hắn chỉ tuân theo bản tâm, đạo lý thực tiễn, nhưng ba kiếm Thiên Địa Nhân lại bởi vậy có đột phá.
Hắn đã mạnh hơn, nhưng Thiên Địa Môn lại càng kiên cố.
Không giống với Du Mạch Cảnh và Chu Thiên cảnh cấu tạo cơ sở, Thông Thiên cảnh chính là khoảng cách giữa trời với người.
Thiên nhiên có không gian tìm tòi bao la.
Rất nhiều người tưởng rằng Thông Thiên Cảnh của mình chính là cực hạn mà thường nhân có thể đạt tới. Nhưng xưa nay chỉ có những nhân vật thiên kiêu mới có thể đi đến cực hạn của Thông Thiên Cảnh.
Hiện giờ, Khương Vọng cũng đang tiến gần đến cực hạn kia.
Chuyển mình qua một con phố, phía trước vừa hay có một binh sĩ mặc giáp da, không biết đang muốn làm gì. Nhưng vừa thấy hắn thì lại xoay người co cẳng chạy.
Thế nhưng, ngay cả siêu phàm gã còn chưa đạt được, sao có thể trốn thoát được.
Khương Vọng dễ dàng bắt kịp, tóm lấy cổ rồi quăng gã ngã ra đất: "Tịch Tử Sở đang ở đâu?"
Tên này rõ ràng đang sợ hãi run lẩy bẩy.
Nhưng lại cắn răng nói: "Ta không biết!"