Chương 395: Sinh nhật, muốn ăn trứng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Làm sao mới biết không phải là một loại “bệnh dịch” khác?
Lại làm sao để nàng ta chữ khỏi “căn bệnh” này?
“Theo ta lên trấn.” Khương Vọng nói.
“Vâng thưa lão gia!” Ở phía sau hắn, Tiểu Tiểu lập tức nhảy nhót lên.
“Hướng Tiền! Ngươi phải luôn đi về phía trước! Ngươi cũng vĩnh viễn không được lùi bước!”
“Thế nhưng con mệt quá, sư phụ, con mệt quá rồi, con mệt quá rồi! Con... con không muốn đi tiếp nữa!”
“Ngươi quên rồi sao? Ngươi quên rồi sao? Có phải ngươi quên hết rồi không?”
“Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Tiến về phía trước!”
Hướng Tiền đột nhiên bừng tỉnh.
Y nhìn xung quanh, hơi sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra mình đang ở trong đình trấn ở trấn Thanh Dương.
Mồ hôi lạnh chảy đầy lưng nhắc nhở y, đã lâu lắm rồi y không nằm mơ. Đã lâu, lâu lắm rồi... hồi ức.
Mỗi ngày y đều cố gắng hết sức để tán khai đạo nguyên, say khướt đến mức gục đầu ngủ say, tỉnh lại thì đầu đau đến mức muốn nứt ra, không nhớ được gì nữa. Đó là trạng thái tốt nhất!
Sự yên bình trong nội tâm khó cỡ nào.
Không cầu mong được yên bình, chỉ cần là một mớ hỗn độn.
Không cầu được giải thoát, chỉ mong được buông tha.
Buông tha...
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, bộ khoái trong đình trấn đều nằm nghiêng dọc ngủ say.
Hướng Tiền đứng dậy đi ra khỏi đình trấn, trên người mặc bộ đồ mỏng, lựa ngẫu nhiên một hướng đi tuần sát trong trấn nhỏ. Đây là công việc gần đây y vẫn làm.
Hiện tại trong tình huống bệnh dịch hạch bộc phát, chỉ có tu sĩ Siêu Phàm mới có thể đảm bảo được an toàn của bản thân.
Nơi nào có người cần vật tư, nơi nào có người mắc dịch bệnh cần chuyển đi, nơi nào có người nhân lúc rối loạn sinh sự... cũng đều cần y xử lý.
Cho dù là Trúc Bích Quỳnh ngây thơ hồn nhiên hay là Trương Hải không nỡ rời xa lò luyện đan đều vậy cả. Họ luôn bận rộn, không hề nghỉ ngơi, mãi cho tới giờ mới có cơ hội để nghỉ ngơi một chút.
Bên phía Gia Thành đã công bố tình hình thực tế của bệnh dịch hạch, đồng thời bắt đầu ứng đối toàn diện, những nơi trợ giúp cũng đã tới. Con đường này rất ngoằn ngoèo nhưng cũng đã có một điểm sáng.
Những điều này, đều nhờ thiếu niên kia mang tới. Nét tự tin, nói đâu đúng đó tuyệt đối không phải điểm cuối cùng của thiếu niên kia...
Nhưng Hướng Tiền không hề rảnh rỗi.
Y nhất định phải tiếp tục khiến mình bận rộn trong công việc, như vậy mới có thể giúp y đối phó với giấc mộng vừa đánh thức y dậy kia. Đúng vậy, trong khoảng thời gian này y đã phát hiện ra cách mới để chống chọi sự đau đớn, ngoài rượu ra, bận rộn không ngừng trong công việc cũng là một cách.
Sau khi y đi tuần tra một vòng, di chuyển hai bệnh nhân mới phát hiện mắc bệnh đi đến khu tây của trấn để cách ly những người dịch bệnh xong, đánh ký hiệu những người đã từng tiếp xúc với họ thì đã phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Số người mắc dịch bệnh tập trung ở phía tây trấn lúc trước chỉ có 130 người giờ đã tăng lên 247 người.
Nhưng có thể thấy, sau khi áp dụng những biện pháp mạnh thì số lượng gia tăng bệnh nhân mới đã giảm trên diện rộng.
Hai tu sĩ y đạo Trọng Huyền gia cử tới đang dốc sức cứu chữa người mắc dịch bệnh.
Có thể sáng chế ra dược phẩm có thể chữa trị, hoặc chí ít là có thể trì hoãn được tình hình phát triển dịch bệnh mới là lựa chọn tốt nhất, bởi vì xưa nay bệnh dịch từ khi bộc phát đến lúc tử vong thường chỉ trong ba đến năm ngày ngắn ngủi. Nếu chỉ dựa vào hai tu sĩ y đạo này chữa trị, rất nhiều người căn bản không thể chống chọi được để chờ tới phiên mình được chữa.
Loại dược vật này không phải không có nhưng trước mắt thứ có thể tìm thấy đều quá đắt đỏ, căn bản không thực tế, không có ý nghĩa phổ biến.
Chẳng hạn một viên Khai Mạch đan cũng đủ để giải quyết vấn đề lây nhiễm bệnh dịch hạch này nhưng ai có thể vì hai trăm bốn mươi bảy người mắc bệnh ở trấn Thanh Dương này bỏ ra hai trăm bốn mươi bảy viên Khai Mạch đan?
Khắp thành vực này, khắp Dương Quốc này căn bản không có thế lực nào có thể gánh vác hoặc muốn gánh vác.
Tu sĩ Siêu Phàm có thể không bị ảnh hưởng của bệnh dịch hạch không phải vì có phương pháp nào chuyên trị bệnh dịch hạch mà vì bọn họ có cơ thể phi phàm.
Trên thực tế hai tên tu sĩ y đạo chẩn trị ngày đêm này đã đầu tư rất nhiều. Đạo Nguyên thạch, tiền phí chữa trị mà bọn họ đã hao tổn người bình thường sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Cũng chỉ có có Trọng Huyền Thắng lắm tiền nhiều của mới có thể phái tới đây cho Khương Vọng.
Người mắc bệnh sau khi được đưa vào phòng cách ly thì y đích thân cấp thẻ, đăng ký tên, điều phối vật tư tới...
Sau khi làm xong mọi chuyện Hướng Tiền mới quay người rời đi.
Có ánh mắt đang nhìn y, luôn dõi theo y, không rời đi.
Hướng Tiền đột nhiên quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy chủ nhân ánh mắt ấy từ ô cửa sổ nhỏ trên lầu phía bên phải đang nhô đầu ra nhìn y.
Rầm!
Thấy y quay đầu lại, cửa sổ đột nhiên bị đóng mạnh.
Chắc là bị đập vào trán rồi.
“A!”
Một tiếng hét.
Sau đó là một cú ngã.
Tuy chỉ là một cái nhìn thoáng ngắn ngủi nhưng với thị lực tu sĩ Siêu Phàm của Hướng Tiền vẫn có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong ô cửa sổ nhỏ.
Đó là một đứa bé.
Một đứa bé rất gầy.
Hướng Tiền đang nghĩ xem có nên lên đó xem thử không thì ô cửa sổ nhỏ kia lại cọt kẹt đẩy ra.
Đứa bé trai chắc đang đứng trên ghế, nhìn ra cửa sổ nhỏ, hơi tò mò nhưng cũng hơi sợ hãi nhìn Hướng Tiền.
Hướng Tiền cố gắng nặn ra một nụ cười.
Mặc dù y cười không được xán lạn cho lắm nhưng dường như cũng tăng thêm dũng khí cho bé trai.
“Hôm nay.” Đôi môi cậu bé trắng bệch, giọng nói cũng khá yếu: “Là sinh nhật bảy tuổi của cháu.”
Giọng nói trẻ con non nớt đã lập tức phá vỡ những đoạn ký ức phủ đầy bụi.
Hướng Tiền thoáng chốc nhớ lại, y vẫn còn trẻ.
Bấm ngón tay tính toán, y cập quan được năm năm, đáng ra phải là một thanh niên hào hoa phong nhã.
Nhưng dung nhan y đã lâu rồi chưa được để ý chăm sóc, dưới cằm lún phún râu khiến y trông càng tang thương hơn.
Đáng tiếc là... Sao Hướng Tiền lại không nhìn ra, ngọn lửa sinh mệnh của cậu bé này đã như nến tàn trong gió.
“A!” Hướng Tiền nói: “Chúc mừng cháu đã lớn thêm một tuổi.”
“Cảm ơn ạ!” Đầu tiên cậu bé gật đầu bày tỏ cảm ơn, sau đó tò mò hỏi: “Đại nhân, ngài là Bồ Tát giúp chúng cháu sao? Mẫu thân nói... các ngài là Bồ Tát.”
Huyền Không Tự là một trong những Thánh địa Phật môn ở Đông vực, ở đây, truyền thống Thích Gia đạo được truyền bá rất rộng rãi.