Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 396: “Ta là Hướng Tiền. Hai quả trứng...”

Chương 396: “Ta là Hướng Tiền. Hai quả trứng...”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bồ Tát là một loại chính quả trong Phật môn, đôi khi cũng được dùng để chỉ những người có công đức lớn.
“Chúng ta không dựa vào Bồ Tát, đối mặt với khó khăn, chúng ta phải dựa vào nỗ lực của bản thân!”
Hướng Tiền bất giác muốn nói những lời này nhưng y tự cảm thấy mình không xứng để nói những lời đường hoàng này.
Sao y được coi là người cố gắng chứ?
Cho nên y chỉ hỏi: “Cháu có nguyện vọng gì à?”
Cậu bé ngẫm nghĩ, hơi ngượng ngùng, hơi do dự, nhưng lại hơi không nén được kỳ vọng: “Sinh nhật hàng năm, mẫu thân đều cho cháu ăn hai quả trứng...”
Chuyện này dễ giải quyết thôi.
Trong lòng Hướng Tiền nghĩ.
“Cha mẹ cháu đâu?” Y hỏi cậu bé trên lầu.
Cậu bé buồn bã nói: “Cha nói với cháu, họ phải ra ngoài kiếm tiền, nếu không đợi dịch bệnh hết rồi, cháu sẽ không thể đi học được.”
Hướng Tiền trầm mặc.
Lúc này, nơi này, có thể đi đâu mà kiếm tiền chứ?
Phụ mẫu đứa bé này, phương thức đi chỉ có hai loại, chữa trị hoặc đi chết.
Nếu như được chữa khỏi bọn họ sẽ không thể không quay lại thăm đứa trẻ, cho nên kết cục đã rõ ràng.
Đi kiếm tiền chỉ là một lời nói dối dịu dàng mà thôi.
“Sinh nhật muốn ăn trứng gà!” Hướng Tiền nói.
“Cháu chờ ta.”
Y quay người chạy ra ngoài.
Y đến gặp bổ khoái đứng canh cửa không cho ai ra vào.
“Có trứng gà không?” Hướng Tiền hỏi.
“Ồ?” Hai bộ khoái nhìn nhau, không hiểu ý vị lão gia Siêu Phàm này.
Hướng Tiền tung người rời khỏi nơi này.
“Có trứng gà không?”
“Nhà ai có trứng gà không?”
Hướng Tiền không để ý quá nhiều, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi.
Một ông cụ lấy từ trên xà nhà một dây thịt khô hỏi: “Thịt khô có được không?”
“Không cần, cảm ơn!”
Hướng Tiền hỏi rất nhiều người rồi mới phát hiện ra, giờ trong trấn Thanh Dương trấn tìm trứng gà không dễ dàng gì.
Đừng nói trứng gà, gà cũng bị ăn sạch rồi.
Y là tu sĩ Siêu Phàm, từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nên cũng không biết vật tư sinh hoạt lại thiếu thốn đến thế.
Cuối cùng, y xông vào sảnh trấn, nói với Tiểu Tiểu đang vùi đầu trong đống công văn: “Vật tư của trấn Thanh Dương sao lại nghèo nàn vậy? Ngay cả chút tài vật ấy mà Khương Vọng cũng không bỏ ra được sao?”
Tiểu Tiểu không hiểu, ngẩng đầu lên: “Ngươi không biết à? Cả Dương Quốc đang bùng phát dịch hạch, giờ không phải là vấn đề tài vật mà vấn đề là dù có tiền cũng không mua được đồ!”
“Vậy những chuyện này không cần để ý tới sao? Vì không mua được đồ nên bỏ qua luôn à?”
Hướng Tiền cũng không thể giải thích về cơn giận đột ngột của mình, y chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bốc cháy, khiến y khó chịu.
Trong sảnh trấn, đối mặt với lời chất vấn đột ngột của Hướng Tiền, Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đang giải quyết, hơn nữa đã sắp giải quyết được rồi.”
“Triều đình Dương Quốc đã bắt đầu điều động quốc lực vận chuyển vật tư. Đồng thời giờ Tứ Hải Thương Minh cũng đã tham gia, đã ký hiệp ước với triều đình, với lực lượng Thương Minh đảm bảo ba quận của Dương Quốc có thể có đầy đủ vật tư.”
“Hơn nữa, trấn Thanh Dương chúng ta coi trọng dịch hạch từ sớm nhất nên vật tư dự trữ vẫn được coi là sung túc nhất. Cái khác không dám hứa chứ chí ít trong trấn sẽ không có ai bị chết đói. Ngươi biết với thế cục hiện tại, làm được như vậy khó đến nhường nào không?”
Ý tứ trong lời nói của nàng ta là, “lão gia” đã bỏ rất nhiều tiền, đầu tư rất nhiều tinh lực rồi, Hướng Tiền ngươi không có tư cách chỉ trích.
Cũng không biết Hướng Tiền nghe có lọt tai không, trực tiếp hỏi: “Ở đâu có trứng gà?”
“Trứng gà?” Tiểu Tiểu đã không phải là không thể hiểu nổi nữa mà đã muốn phát điên lên rồi.
Ngươi hung hăng đến hưng sư vấn tội, hỏi mãi cuối cùng chỉ muốn hỏi ta ở đâu có trứng gà?
Một tu sĩ Siêu Phàm như ngươi mà thèm ăn đến mức thế sao? Từ nhỏ đến giờ chưa được ăn trứng à?
“Giờ ta cần lấy hai quả trứng gà, ở đâu có?”
“Đông trấn có thương khố Tứ Hải Thương Minh xây dựng, nơi đó vật tư hẳn là rất sung túc.” Tiếu Tiếu thật thà nói xong thì phát hiện đã không thấy Hướng Tiền đâu nữa.
...
Tổng bộ Tứ Hải Thương Minh ở Tề Quốc, là một trong những thương hội có quy mô lớn nhất Tề Quốc, từ trước đến nay luôn được xưng là tụ bảo thương hội. Ở Dương Quốc cũng có chi nhánh, là một tồn tại khổng lồ.
Có thể nói, về phương diện phân phối vật tư, năng lực vận chuyển trong thời gian ngắn của Tứ Hải Thương Minh thậm chí còn vượt qua cả những nước nhỏ như Dương Quốc.
Có Tứ Hải Thương Minh tham gia, triều đình Dương Quốc có thể dồn nhiều tinh lực vào việc ngăn chặn ôn dịch, tiêu diệt dịch độc hơn. Có thể nói đây là chuyện tốt.
Nhưng Tứ Hải Thương Minh là thương hội, không phải viện tiếp tế, cũng không có nghĩa vụ cứu trợ bách tính Dương Quốc như triều đình Dương Quốc.
Bọn họ tham gia cứu tế Dương Quốc dĩ nhiên là vì có thể thu được lợi ích.
Trên thực tế toàn bộ mua sắm đối ngoại của Dương Quốc hiện tại đều do Tứ Hải Thương Minh phụ trách, đồng thời bọn họ cũng phụ trách phân phối vật tư cho phần lớn các địa phương.
Quan phủ trấn Thanh Dương ngoài những lương thực thiết yếu thì đã không dự trữ những vật tư khác.
Cho nên dù Hướng Tiền là tầng lớp cao của trấn Thanh Dương, cần hai quả trứng gà cũng phải tới thương khố của Tứ Hải Thương Minh tìm.
Trước thương khố của Tứ Hải Thương Minh phía đông trấn Thanh Dương, Hướng Tiền đã vội vã đến đó.
“Ta cần hai quả trứng gà.”
Lúc này mặt trời tháng sáu đã lên cao, ngoài đường đã bắt đầu rất nóng.
Mấy hộ vệ của Tứ Hải Thương Minh trước cửa thương khố đang nấp trong chòi đánh bạc, đổ xúc xắc đánh cược, nghe thấy lời của Hướng Tiền vẫn làm như không nghe thấy gì.
“Ta cần hai quả trứng gà.” Hướng Tiền lặp lại.
“Ngươi là ai?” Thủ lĩnh hộ vệ ngồi trong chòi không quay đầu lại, vừa lắc xúc xắc vừa hỏi.
Dám đến làm việc tại Dương Quốc trong thời điểm này thì dĩ nhiên gã cũng có năng lực, là một tu sĩ Siêu Phàm.
Đối với một bách tính nhà quê của trấn Thanh Dương, gã lười ghé mắt nhìn.
Hướng Tiền biết rõ Tứ Hải Thương Minh rất có ý nghĩa đối với cứu tế, y đã cố gắng vì nơi này rất nhiều ngày, không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến cả trấn Thanh Dương nên vô cùng kiềm chế, nói: “Ta là Hướng Tiền. Hai quả trứng...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất