Chương 397: Án cướp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không cần biết ngươi là ai, cần cái gì. Muốn lấy đồ hoặc là đem vàng bạc đến, hoặc là đem công văn có dấu của sảnh trấn đến.” Thủ lĩnh hộ vệ cắt ngang lời y, một tay đặt hộp xúc xắc xuống, hét lên: “Đặt rồi không được đổi ý đấy!”
Lúc này gã mới thèm quay đầu lại lườm Hướng Tiền một cái: “Rõ chưa?”
Thấy đối phương cũng là tu sĩ Siêu Phàm, giọng điệu của gã mới hòa hoãn lại một chút: “Đây là quy tắc rồi.”
“Ta chỉ cần hai quả trứng gà.”
“Vị bằng hữu này.” Thủ lĩnh hộ vệ nhấn mạnh lần nữa: “Trứng gà là chuyện nhỏ, quy tắc là chuyện lớn! Hôm nay ngươi lấy một quả trứng gà, ngày mai hắn lấy một quả trứng gà, thương khố chúng ta có cần quản nữa hay không? Ngươi bảo bách tính khu dịch bệnh sẽ có gì ăn?”
Nếu như có Tiểu Tiểu ở đây, nàng ta có thể chỉ ra chính xác số lượng phân phối cho các nơi, có thể “nói cho” tên thống lĩnh hộ vệ này biết, vật tư trong thương khố không được tự phép mua bán, đồng thời, đứa bé bị bệnh kia cũng có hạn mức trứng gà, chính quyền Dương Quốc và trấn Thanh Dương đều đã trả tiền cho những thứ này.
Và đứa bé kia chưa hề được nhận trứng gà.
Đứa bé kia mắc bệnh dịch hạch đã sắp chết rồi, vào ngày sinh nhật của nó muốn ăn hai quả trứng gà mà chỉ có thể cầu cứu “Bồ Tát” trong mắt nó.
Đây là thất trách của Tứ Hải Thương Minh!
Nhưng đứng đây là Hướng Tiền, y không biết những chuyện này.
Y chỉ có thể một lần nữa nhẫn nại nói: “Công văn sẽ bổ sung sau. Giờ có một đứa bé nhất định phải được ăn trứng gà ngay!”
Thủ lĩnh hộ vệ không kiên nhẫn được nữa: “Trứng gà cũng bổ sung cho ngươi sau, có được không?”
Gã lại quay về phía những người khác nói: “Tranh thủ đặt cược đi, đặt xong đừng hối hận!”
“Ta đặt!”
“Ta vẫn còn chưa đặt!” Thống lĩnh hộ vệ bị quấy rầy nhiều lần, cả giận nói: “Ngươi có tiền để mua mấy quả trứng gà sao? Đi đi, đi đi!”
Đám hộ vệ Thương Minh đánh bạc cùng đều cười vang.
Đây đúng là người hiền lành dễ bị bắt nạt, y càng nhường nhịn, những người kia càng cảm thấy y dễ bắt nạt.
Đúng vậy, trấn Thanh Dương là vùng nông thôn gì? Dương Quốc là tiểu quốc lạc hậu thế nào?
Còn Tứ Hải Thương Minh, đó là tổ chức khổng lồ tung hoành Đông vực, có một dạo còn làm ăn đến Trung vực!
Ở Tề Quốc cũng rất có quyền phát ngôn, được vô số người ngưỡng mộ.
Ở đây, ai dám đắc tội bọn hắn?
Bọn hắn cười rất sảng khoái, có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên kéo đến.
Hướng Tiền thả bàn tay đang lấy đạo nguyên thạch xuống.
Y trầm mặc.
Y ý thức được rằng, những người này không thể nói chuyện được.
Nếu bọn hắn thật lòng cứu tế, một tu sĩ Siêu Phàm giờ có thể làm được biết bao nhiêu chuyện...
Nếu bọn hắn thực lòng cứu tế thì lúc này sẽ không có tâm trạng ngồi đánh bạc, rồi còn vô cùng kiêu ngạo.
Cho dù y đã rất chán nản, cũng rất tuyệt vọng đối với nhân sinh nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Y dứt khoát quay người, đi về phía trước mấy bước đạp bay cửa thương khố!
“Mẹ nó!” Thống lĩnh hộ vệ gầm lên hất bàn, định cầm vũ khí tiến lên.
Nhưng Hướng Tiền chỉ đưa một ngón tay ra, hàn quang lóe lên!
Thậm chí thống lĩnh hộ vệ còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì thì đã cảm thấy đỉnh đầu có gì lướt nhẹ qua, tiếp theo đó là những sợi tóc bay lả tả xuống.
Gã đưa tay ra sờ, cảm thấy bóng loáng.
Mái tóc dài đầy đầu của gã đã bị cạo sạch sẽ rồi.
Gã lập tức đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy.
Đối phương có thể dễ dàng cạo tóc gã thì cũng có thể dễ dàng chém đầu gã!
“Hảo, hảo hán!” Gã rất thức thời run rẩy nói: “Thứ đáng giá đều ở trong cùng, ngài cứ việc lấy!”
Hướng Tiền không them để ý đến bọn hắn, trong thương khố vật tư chồng chất như núi, y nhanh chóng tìm tới nơi chất đống trứng gà đưa tay lấy đi hai quả.
Sau đó y đi ra ngoài, bước thẳng về phía tây trấn.
...
Sau khi Hướng Tiền đi, một lúc lâu sau, có hộ vệ Thương Minh khẽ hỏi: “Lão đại, chúng ta có chơi nữa không?”
“Chơi con mẹ ngươi!” Thủ lĩnh hộ vệ đánh một cái lên đầu tên đó.
“Báo lên Thương Minh, có người cướp thương khố!”
“Chẳng phải chỉ có hai quả trứng gà thôi sao?” Một hộ vệ khác hỏi: “Thế mà cũng phải báo lên sao?”
“Các ngươi có mù không vậy?” Thống lĩnh hộ vệ với cái đầu trọc mới gầm lên: “Chúng ta bị mất vật tư đáng giá ngàn vàng! Lão tử là một tu sĩ Siêu Phàm, trong lúc khổ chiến suýt nữa bị người ta chặt đầu! Như vậy còn chưa nguy hiểm, chưa đáng sợ, chưa đủ để báo lên Thương Minh sao?”
Hướng Tiền lấy được trứng gà liền chạy đến phía tây trấn với tốc độ nhanh nhất.
Quá trình tìm trứng gà tốn quá nhiều thời gian, không biết đứa bé kia đợi lâu có thất vọng không?
Y đã nhìn thấy thế giới rất tồi tệ, khiến cho y phải tuyệt vọng, nhưng y tuyệt vọng là được rồi, trẻ con không nên thất vọng với thế giới này.
Giống như cặp phụ mẫu không biết tên kia, người lớn luôn dùng cách riêng của mình để thế giới tốt đẹp của con trẻ kéo dài thêm một chút.
Đây vốn là một trong những nét đẹp của thế giới này.
Cũng may, khi y chạy đến, đứa bé vẫn còn ở bên cửa sổ, từ xa nhìn chằm chằm y, đôi mắt sáng rỡ.
Hướng Tiền đứng ở dưới lầu, giơ hai quả trứng gà đã được nấu bằng đạo nguyên dọc đường, nói: “Cháu nhìn đi!”
Trên gương mặt nhỏ nhắn gầy gò của đứa bé lập tức nở ra nụ cười: “Trứng gà!”
“Ta đưa lên cho cháu.” Hướng Tiền nói.
“Đừng!” Đứa bé vội vàng ngăn lại.
“Sao vậy?” Trong lòng Hướng Tiền nghi hoặc.
“Nương nói trên người cháu có độc, không thể đến quá gần người bên cạnh, sẽ lây cho người khác.” Nói đến đây, hình như đứa bé hơi buồn, giọng cũng thấp đi: “Thúc có thể đặt ở cửa giúp cháu không? Đợi thúc đi rồi cháu sẽ ra lấy.”
Hướng Tiền chợt cảm thấy hơi chua xót, nhưng trên mặt y lại nở nụ cười: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Dứt lời, y đột nhiên giẫm chân phóng lên vị trí song song với đứa bé, một tay vịn bệ cửa sổ, giữ chặt, một tay đưa hai quả trứng gà tới.
Nhiệt độ của trứng gà rất phù hợp.
“Ta không sợ ôn dịch đâu.” Y cười nói.
“Ngài thật sự là Bồ Tát à?” Cậu bé cầm hai quả trứng gà trong tay, nhìn Hướng Tiền đứng giữa không trung mà sắc mặt như thường thì cậu bé hơi kinh ngạc nói.
Lúc này Hướng Tiền cố tình không phủ nhận, thúc giục: “Mau ăn đi. Nấu chín rồi đấy!”
“Vâng.” Dù sao cậu bé cũng thèm quá rồi nên lập tức bóc một quả, lột hai ba cái đã sạch vỏ, bàn tay nhỏ rất linh hoạt.