Chương 398: Bồi thường
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó cậu bé bỏ trứng gà vào miệng, thỏa mãn cắn một cái, sau đó lại cắn thêm miếng nữa.
Chỉ mấy miếng cậu đã ăn hết một quả trứng gà, cái miệng nhỏ cũng phồng lên.
Hướng Tiền thấy cậu ăn ngon như vậy cũng thấy ấm lòng, lên tiếng hỏi: “Còn muốn ăn gì khác nữa không?”
Cậu bé lắc mạnh đầu, vừa ăn trứng gà vừa ậm ừ nói: “Không ạ.”
Cậu bé nuốt hết trứng gà trong miệng xuống rồi mới nói: “Mẹ cháu nói rồi, giờ còn có cơm để ăn là nhờ Khương Bồ Tát nhân từ. Nhưng phải cố gắng tiết chế, không được ăn nhiều quá, vì những người khác cũng đang chờ để được ăn.”
“Mẫu thân cháu đúng là một người tốt.”
Từ nhỏ Hướng Tiền đã lớn lên bên cạnh sư phụ, chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ phụ mẫu nhưng y nghĩ, có lẽ mẫu thân là nhân vật vĩ đại và cũng rất dịu dàng.
“Dĩ nhiên rồi!” Trên gương mặt tái nhợt của cậu bé đã có chút huyết sắc, nở nụ cười kiêu ngạo, giống như còn vui hơn là khen cậu nữa.
Cậu nâng niu quả trứng gà thứ hai trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng không nỡ ăn mà nói với Hướng Tiền: “Bồ Tát, người có thể đưa quả trứng gà này... cho nương cháu không?”
Đã lâu rồi Hướng Tiền không cười lâu như hôm nay, nhưng nếu như y không cười thì sẽ không thể nào che giấu những cảm xúc khó hiểu kia.
Cũng không thể nào... rơi nước mắt trước mặt một cậu bé đúng không?
Y cười hỏi: “Không có phần cho cha cháu sao?”
“Cha cháu ghét ăn trứng gà nhất. Lần nào trong nhà luộc trứng gà ông cũng không ăn, chỉ có cháu và nương cháu ăn thôi.”
Đúng là một cặp phụ mẫu vĩ đại.
Hướng Tiền nghĩ, đáp: “Được, ta sẽ đưa giúp cháu.”
“Vậy Bồ Tát hãy đi giúp những đứa trẻ khác đi.” Đứa bé phất tay, vô cùng khí thế nói: “Cháu bảy tuổi rồi, đã có thể tự chăm sóc mình rồi!”
Hướng Tiền nhảy xuống lầu, lớn tiếng đáp lại: “Được!”
Nếu nói ban đầu y dùng thân thể Siêu Phàm bôn ba khắp nơi cứu trợ phần nhiều là vì lời hứa với Khương Vọng, có hơi bất đắc dĩ.
Vậy thì sau này, bản thân y cũng không hiểu vì sao mình lại dốc sức đến như vậy.
Có lẽ sở dĩ y tạm thời thoát khỏi ác mộng, không chỉ bởi vì mệt nhọc vất vả.
Y không hỏi tên của đứa trẻ này, bởi vì đây là đứa trẻ của trấn Thanh Dương.
Y muốn giúp tất cả những đứa trẻ của trấn Thanh Dương.
Cho dù mang họ gì, tên là gì, bé trai hay bé gái.
Hướng Tiền đi trên con đường đã không còn nhìn thấy người đi đường, bỏ hết quả trứng gà vào miệng, vừa đi vừa nhai nuốt.
Đã lâu rồi y không ăn những thứ này.
Nhưng cảm giác, thật sự rất ngon!
...
Lúc nhận lời chất vấn nghiêm khắc từ Tứ Hải Thương Minh, Khương Vọng lập tức cảm thấy mờ mịt.
Hắn không thể nào ngờ, thương khố của Tứ Hải Thương Minh ở trấn Thanh Dương lại bị người ta cướp.
Cả trấn Thanh Dương ngoài hắn ra còn có thế lực Siêu Phàm khác sao? Vậy sao hắn lại để sót chứ?
Điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu nhất là, cướp chút vật tư này thì có ý nghĩa gì?
Khi hắn biết người ra tay cướp bóc là Hướng Tiền, hắn càng ngẩn người.
Hoàn toàn không hợp lý chút nào.
E là nói Trương Hải muốn luyện mấy thứ đan tào lao nào đó nên đi cướp những vật tư kia để làm một lò lớn, khách quan mà nói đều có vẻ logic hơn nhiều.
Hướng Tiền là con quỷ chán đời, bi quan, roi quất lên người cũng chẳng muốn động đậy thì lấy đâu ra tinh thần đi cướp thương khố?
Nhưng dù thế nào, Tứ Hải Thương Minh đã phái người tới thì hắn cũng không thể tránh mặt không gặp.
Đây là Tứ Hải Thương Minh đấy!
Sau khi Khương Vọng tìm hiểu sơ tình hình liền gọi Hướng Tiền đến trấn sảnh, đối chất với người của Tứ Hải Thương Minh.
“Ta chỉ lấy hai quả trứng gà.”
Hướng Tiền đối mặt với sự chỉ trích nghiêm khắc của chấp sự Tứ Hải Thương Minh chỉ nói một câu này rồi không nói thêm gì nữa.
“Ngươi tự hỏi bản thân ngươi đi, một tu sĩ Siêu Phàm đánh trọng thương một tu sĩ Siêu Phàm khác, sau đó đá bay cửa thương khố cuối cùng chỉ lấy hai quả trứng gà!” Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc lộ vẻ oán giận, có thể là đã tự thuyết phục luôn cả bản thân gã rồi nên nói rất nhập tâm: “Bản thân ngươi có tin được không?”
Khương Vọng nhìn Hướng Tiền một cái, thấy y không định giải thích nhiều liền trực tiếp nhìn về phía chấp sự của Tứ Hải Thương Minh, hỏi: “Chấp sự thấy chuyện này như thế nào?”
Vì có người làm chỗ dựa nên tên thống lĩnh hộ vệ đầu trọc cảm thấy rất tự tin, không kìm được gào lên: “Sự thật đã bày ra trước mắt thì còn thấy thế nào nữa?”
Loại người này, nói như chó sủa. Khương Vọng chẳng thèm để ý, chỉ nhìn chấp sự của Tứ Hải Thương Minh, chờ người này trả lời.
Vị chấp sự Tứ Hải Thương Minh này là một người trung niên gương mặt nho nhã, so với thương nhân thì trông giống một người đọc sách hơn.
So với thủ hạ lộ vẻ nóng nảy thì hắn ta lại thong dong bình tĩnh hơn nhiều.
Dù hắn ta biết trước mặt là môn khách quan trọng của Trọng Huyền Thắng thanh danh vang dội của Trọng Huyền gia nhưng vẫn không hề khiến hắn ta biến sắc.
Tứ Hải Thương Minh buôn bán khắp thiên hạ đã cho hắn ta sức mạnh để đối mặt với hào cường các nơi.
Đối mặt với câu hỏi của Khương Vọng, hắn ta chỉ hờ hững nói: “Lão Trần làm việc ở Tứ Hải nhiều năm rồi, lời của hắn, ta sẽ tin.”
Chỉ một câu nói này, không hề nhiều lời nhưng thái độ đã rất rõ ràng.
Nếu người của ta không có vấn đề gì, vậy là người của ngươi có vấn đề!
Và Khương Vọng cũng hiểu rất rõ.
Hướng Tiền không nói thêm gì không phải là y không chịu giải thích, mà là y đã giải thích rồi. Còn hỏi nữa tức là không tin y.
“Các ngươi tổn thất tổng cộng bốn ngàn vàng?” Khương Vọng trực tiếp hỏi.
Đây là thái độ cho thấy đồng ý bồi thường.
Cho dù như thế nào, Hướng Tiền đúng là đã đến cướp thương khố Tứ Hải Thương Minh và giao thủ với hộ vệ thương khố rồi.
Đương nhiên Trọng Huyền gia không yếu hơn Tứ Hải Thương Minh, Khương Vọng hắn càng không sợ mấy lính tôm tướng cua trước mặt.
Nhưng hắn không cần thiết phải vô duyên vô cớ gây thêm thù hằn cho Trọng Huyền Thắng, chính vì là bằng hữu nên mới càng quan tâm đến sự phát triển của Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng tin tưởng hắn, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ hắn chứ không phải để hắn đi khắp nơi quấy rối, gây phiền phức.
Đắc tội Tứ Hải Thương Minh không phải không được, điều kiện tiên quyết là phải thu hoạch được lớn hơn cái giá phải trả.