Chương 409: Tìm được rồi!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bọn họ lo lắng không yên vội vàng đi vào trong thành, miệng vẫn oán trách loạn xạ.
Nhưng bỗng nhiên, nghe thấy tiếng chuông.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Trong tầm nhìn của Lý Dương, đầu tiên xuất hiện một sợi dây xanh treo một cái chuông nhỏ.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn ta rõ ràng nghe được tiếng chuông, nhưng mà lúc này cảm nhận được rất rõ, chuông nhỏ không hề phát ra âm thanh, tiếng chuông đó ngược lại lại tựa như phát ra từ trong lòng hắn ta.
Là huyễn thính sao?
Hắn dọc theo sợi dây xanh nhìn lên trên, cái tay cột sợi dây khép lại trong tay áo.
Lại hướng lên trên, chiếc áo choàng trùm lên người đến kín bưng đang rũ xuống.
Sau đó, bên dưới áo choàng, giọng nói nhỏ nhẹ, của một nữ nhân vang lên: “Dường như ta nghe được các ngươi đang nói về Trương Lâm Xuyên?”
Loại âm thanh này khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, có cảm giác non nớt mà rất nguy hiểm, lại giống như, giống như độc xà.
“Chẳng lẽ sứ giả đại nhân, cũng đích thân tới đây rồi?”
..
Khương Vọng âm thầm đi theo Tần Niệm Dân một đoạn, thấy ra khỏi địa giới của Việt Thành mà không hề xảy ra nguy hiểm gì khác thì liền dừng lại.
Con đường anh hùng tiếp theo đành để lão nhân này tự đi tiếp.
Hắn rất tôn trọng lựa chọn của Tần Niệm Dân nhưng trên thực tế hắn không hề có chút lòng tin gì đối với chuyến đi này của Tần Niệm Dân.
Mọi người thường ôm ảo tưởng không thực tế đối với “minh quân”, đối với “ông trời”. Họ luôn cảm thấy bóng tối trước mắt chỉ là vì ánh mắt minh quân chưa kịp nhìn thấy, nhưng họ không ngờ, thổ nhưỡng sinh sôi tà ác từ đâu mà ra, do ai bồi dưỡng.
Hắn không hề hối hận vì nhất thời cứu Tần Niệm Dân, nhưng kế hoạch mượn sức phủ thành chủ Việt Thành để truy lùng yêu nhân Bạch Cốt Đạo rõ ràng là đã xôi hỏng bỏng không.
Kể ra cũng buồn cười, rõ ràng hắn vì cứu bách tính của vùng đất này nên mới liên tục đắc tội với quan phủ hai thành.
Tim ta vốn hướng về trăng sáng, chẳng biết tại sao ánh trăng lại chiếu rọi kênh mương.
Khương Vọng dự tính khả năng mình nhanh chóng bắt được yêu nhân Bạch Cốt Đạo đã không còn nữa, tiếp theo chỉ có thể nước chảy đá mòn, dựa nào bản thân từ từ tìm kiếm.
Đây là suy nghĩ khiến hắn cảm thấy hơi chán nản.
Nhưng tay áo xé gió.
Có người đang nhanh chóng đến gần.
Bước chân Khương Vọng chưa hề dừng lại, chỉ siết chặt kiếm.
“Không biết sứ giả đại nhân giá lâm vực này! Thuộc hạ thất lễ, chưa thể sớm nghênh đón!”
Một giọng nữ tử từ xa đến gần, mau chóng vang lên sau lưng.
Khương Vọng lập tức xoay người lại, hai bên đối mặt nhau.
Điều đầu tiên hấp dẫn sự chú ý chính là chiếc chuông nhỏ đeo trên chân người kia. Bề ngoài của nó có vẻ bình thường đơn giản, chỉ rộng bằng hai ngón tay, dài hai đốt ngón tay nhưng trong lúc lay động lại không hề phát ra âm thanh khiến người ta có cảm giác quỷ dị.
“Ngươi không phải sứ giả?” Người đeo chuông nhỏ cũng ngẩn người ra, âm thanh truyền ra từ trong lớp áo choàng nặng nề, giống như con rắn bò trên mặt đất.
Sau khi nghe tin tức của Trương Lâm Xuyên, suy nghĩ đầu tiên của Xà Cốt Diện Giả là phải đi xem thử Trương Lâm Xuyên lặng lẽ đến Dương Quốc để làm gì.
Theo kế hoạch ban đầu, tới đây thu dọn công việc phải là bản thân Thánh chủ mới đúng.
Giờ trên danh nghĩa nàng ta đang đi theo Thánh nữ, không thể coi nhẹ hành động của Trương Lâm Xuyên.
Nhưng người trước mặt giống với miêu tả của ba tu sĩ Việt Thành kia, trẻ tuổi, mặc võ phục màu đen đơn giản, tóc hơi dài, cầm trường kiếm. Chỉ duy nhất một điều đó là... không phải Trương Lâm Xuyên!
Nàng ta vốn cho rằng Trương Lâm Xuyên đã tháo mặt nạ thay bộ trang phục khác, muốn mượn sức lão đầu họ Tần kia làm chuyện gì đó. Giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy, người này căn bản không phải Trương Lâm Xuyên.
Không phải Trương Lâm Xuyên, vì sao hắn lại biết tên Trương Lâm Xuyên?
Trùng họ trùng tên, hay là...
Suy nghĩ của Xà Cốt Diện Giả xoay chuyển, lập tức hiểu ra được chân tướng: “Ngươi đã giết Trư Diện?”
Ở đây cũng chỉ có người Trang Quốc giết Trư Cốt Diện Giả kia mới có thể biết được tên của Trương Lâm Xuyên.
Không đợi Khương Vọng đáp lời, nàng ta không nói nhiều, quay người bay vút đi!
Kẻ có thể giết được Trư Diện, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng chứng tỏ sự cường đại của người này.
Nàng ta chưa hẳn có thể giữ được tính mạng trong lúc giao thủ.
Cho nên... Chạy trốn!
Nàng ta vốn đuổi theo tung tích của kẻ tưởng là Trương Lâm Xuyên đến đây nhưng nàng ta chưa từng nghĩ bây giờ nàng ta gặp phải kẻ mình không muốn gặp nhất ở Dương Quốc.
Một suy nghĩ trốn tránh nguy hiểm bất ngờ xuất hiện.
Chỉ một thoáng bộc phát toàn lực, trong chớp mắt nàng ta đã chạy về phía xa.
Đầu tiên Khương Vọng hơi sửng sốt, không biết người này đang nói sứ giả gì. Nhưng sau khi người này không nói thêm lời nào đã dùng hết tốc độ chạy trốn, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tìm được rồi!
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.
Khí tức này không khác cho lắm... bí pháp của mười hai thần tướng Bạch Cốt Đạo!
Người tới là một trong mười hai Bạch Cốt Diện Giả của Bạch Cốt Đạo!
Suy nghĩ còn đang xoay chuyển, người đã phóng đi rồi.
Thân quấn khí tím, người tung kiếm quang.
Đạo nguyên tuôn ra từ Thông Thiên Cung, cuộn nhanh trong máu.
Khương Vọng giống như một cơn cuồng phong cuốn qua đại địa, khí lưu khuấy động khiến vô số lá rụng, bụi mù.
Bởi vì chưa mở Thiên Địa môn nên không cách nào đạp không phi hành. Mỗi một lần điểm xuống đất đều phát ra một tiếng nổ, giậm cho mặt đất xuất hiện một cái hố cạn.
Nếu có người từ trên cao quan sát sẽ thấy một con rồng bụi mù cuồn cuồn nhanh chóng lan về phía trước.
Đây thuần túy là dùng đạo nguyên mênh mông để kích thích tốc độ, nó đã đạt tới cực hạn hiện nay của Khương Vọng.
Nhưng Xà Cốt Diện Giả càng trốn càng xa, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Mặc dù bây giờ hắn có chiến lực giết chết tu sĩ Đằng Long Cảnh nhưng về bản chất vẫn chưa vượt qua Thiên Địa môn, so tốc độ vẫn kém tu sĩ Đằng Long Cảnh có thể phi thiên độn địa.
Hắn có thể dây dưa với đối thủ trong lúc giao chiến kịch liệt nhưng với dạng tu sĩ Đằng Long Cảnh đã bắt đầu bỏ trốn ra xa này thì đúng là hoàn toàn không có quá nhiều biện pháp.
Nhưng Khương Vọng cũng không từ bỏ như vậy, người đang chạy, một tay bấm niệm pháp quyết hoàn thành đạo thuật Truy Tư.
Ngay vào khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi ban nãy, hắn đã bắt được một tia khí tức của Bạch Cốt diện giả đang chạy trốn để dùng vào lúc này.
Có Truy Tư chỉ dẫn phương hướng, Khương Vọng không quan tâm gì cả, chỉ toàn lực đuổi theo.