Chương 408: Không cần quay đầu!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tần Niệm Dân cười đau khổ sau lưng hắn: “Có lẽ.. Là tội nói thẳng, tội nói thật, tội công nghĩa!”
Khương Vọng nhấp mím môi, nói: “Chưa từng nghe nói, thế gian có tội danh này.”
“Đúng vậy... Nhưng Việt Thành của ta lại có! Ngươi nói có đáng trách hay không? Cậu thiếu niên, hãy đi đi, Việt Thành hiện tại, không đáng để lại có người đổ máu vì nó!”
Khương Vọng vẫn chưa động, chỉ dùng ánh mắt sắc bén tập trung nhìn Lý Dương, nói: “Nếu không đáng, sao lão già ông lại đến nỗi này?”
“Ta không phải là vì phủ thành chủ Việt Thành, mà là vì dân chúng Việt Thành. Không phải là vì đám quan to quý nhân ngồi không ăn bám, đầu óc mụ mị đó, mà là vì nơi bao đời nhà ta đã sinh hoạt, đã phấn đấu.”
“Ngươi muốn làm thế nào?”
“Đến đô thành, cáo ngự trạng!” Câu cuối cùng Tần Niệm Dân nói ra khiến cho Lý Dương và hai tên bổ khoái siêu phàm kinh hồn bạt vía.
Ông ta nói: “Phụ thân ta trước khi chết có nói, muốn cho quốc quân bệ hạ biết, con dân của ngài ấy, đang chịu nỗi khổ như thế nào!”
Nhớ lại thái độ của quận phủ quận Nhật Chiếu, Khương vọng thở dài một hơi trong lòng, nói: “Ông có biết, những chuyện ông làm, rất có thể sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả?”
“Có một số việc, dù có hay không có ý nghĩa. Làm, sẽ không phụ lòng chính mình.” Tần Niệm Dân nói: “Phụ thân ta đã chết rồi, ta cũng không sống được mấy năm nữa. Nếu cái gì cũng không làm, ta không biết phải đi gặp người như thế nào. Thiếu niên lang, sao ngươi lại nói với ta như vậy?”
Lý Dương cuối cùng cũng không thể nào nghe tiếp được nữa, cũng vứt bỏ sự kiêng dè với tu sĩ xa lạ này, trực tiếp nhún người giơ vuốt.
Ưng lệ chợt khởi vân không, vuốt gió phá không mà tới, gần đến trước thân người, lại thuận thế hóa thành đao quang, trảm loạn xuống dưới.
Đao trảo loạn phá gió.
Kết hợp đao thế với trảo thế, là kỹ năng hắn ta đắc ý nhất.
Dù là người thiếu lang đầy khí thế trước mặt này, nhìn không dễ đối phó, hắn ta cũng muốn thử xem sao.
Nhưng hắn ta chỉ thấy một đạo kiếm quang chợt quét ngang không trung.
Đao quang phủ kín trước thân cũng đã bị cắt tan.
Nhưng kiếm thế vẫn không ngừng, bức hắn ta lui lại một bước, cuối cùng lùi lại vị trí ban đầu!
Khương Vọng liền đứng ở bên đó, vẫn không quay đầu lại, chỉ hỏi Tần Niệm Dân: “Lão nhân gia, biết đi như nào chưa?”
“Ta biết.”
“Vậy ông đi đi, không cần quay đầu lại.” Khương Vọng nói: “Trước khi ta gãy kiếm, ông không cần lo lắng đường lui.”
Tần Niệm Dân sống nửa đời người, vô cùng hiểu rõ bản thân chậm trễ chính là đang khiến Khương Vọng tăng thêm nguy hiểm, cho nên không nói câu nào, trực tiếp phấn chấn dồi dào, rút chân liền chạy.
Mà Khương Vọng đối mặt Lý Dương cùng với hai tên bổ khoái siêu phàm, lại một người một kiếm, đứng ở giữa đường, nói: “Ta không muốn nuốt lời. Nếu các ngươi còn muốn truy bắt ông ta, ta cũng chỉ có cách giết chết các ngươi.”
Giọng nói rất bình thản, nhưng vì trước đó một kiếm kia bức lui Lý Dương, có một luồng khí thế chân thật đáng tin nên không thể không khiến người ta tin tưởng.
Ít nhất, với ba người tu sĩ siêu phàm Việt Thành ở đây vô mà nói, trong lòng bọn họ vô cùng hiểu rõ, bọn họ còn lâu mới là đối thủ của hắn.
“Vị đạo hữu này.” Lý Dương kiên trì nói: “Ngươi để cho người này chạy thoát thực sự là nghiệp chướng nặng nề, không được chỉ nghe lời của ông ta chứ.”
“Vậy, ông ta đã phạm tội gì?”
“Cái này...” Lý Dương nhất thời nghẹn lại.
Hai tên bổ khoái siêu phàm liếc nhau, nhịn không được thầm mắng trong lòng.
Khó trách thành chủ luôn mắng hắn ta là ngu xuẩn, trước khi gạt người chẳng lẽ không thể bịa ra cái cớ sao?
Cuối cùng bị người thuận miệng hỏi một câu liền kẹt cứng!
Lý Dương kìm nén hồi lâu, sửa lời nói: “Ngươi muốn như thế nào, mới đồng ý bỏ qua việc này?”
Tần Niệm Dân đã chạy càng lúc càng xa, mà Khương Vọng cũng không vội vã rời khỏi, chỉ chậm rãi nói: “Lời đã nói ra, ta còn có thể nuốt vào sao?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lý Dương lại hỏi lần nữa.
Lúc này lại hỏi vấn đề này, lại có ý tứ uy hiếp ân đền oán trả.
Lưng dựa thành chủ Việt Thành, đại diện cho thể chế lực lượng của cả Dương Quốc ở một mức độ nào đó, hắn ta đương nhiên là có sự tự tin như vậy.
Khương Vọng hừ lạnh một tiếng: “Bản thân đi không thay tên ngồi không đổi họ, Trương Lâm Xuyên là ta!”
Ngay cả thành chủ Gia Thành hắn cũng đã giết, đương nhiên cũng sẽ không sợ thành chủ Việt Thành. Nhưng nếu có thể bớt đi một chút phiền phức, hắn không nhất thiết phải tự nói ra tên, ngồi nhà đợi đối phương tới báo thù.
“Được, Trương Lâm Xuyên, ta nhớ rồi!”
Lý Dương vội vã bỏ một câu cay độc này xuống, liền mang hai tên bộ khoái siêu phàm rời đi.
Rõ ràng đánh không lại, vẫn là không cần tự tìm đường chết thì tốt hơn, tìm đường chết cũng vô dụng. Sự tình đã đến nước này, vẫn là nhanh chóng quay về báo cáo thành chủ. Nếu như Tần Niệm Dân kia thực sự đi cáo ngự trạng, thành chủ bên này tốt nhất nên chuẩn bị đối phó trước.
Còn về Trương Lâm Xuyên này...
Sau khi đã rời khỏi rất xa Khương Vọng, Lý Dương nổi giận đùng đùng nói: “Lão Tống ngươi hiểu biết rộng rãi, Trương Lâm Xuyên này là người như thế nào?”
“Chưa từng nghe nói qua?” Bộ khoái họ Tống suy nghĩ một chút: “Trẻ tuổi như vậy mà lại mạnh như vậy, có lẽ nào là nhân vật xuất thân từ thế gia nào đó ở Tề Quốc...”
Lý Dương sửng sốt một chút: “Thế gia nổi tiếng ở Tề Quốc, không có họ Trương mà.”
“Tề Quốc lớn như vậy, cũng có mấy người thế gia không nổi tiếng lắm nhưng thực lực rất mạnh.” Một bộ khoái khác rụt rụt đầu, không muốn gây ra phiền phức: “Ngươi vẫn là mau về xin chỉ thị của thành chủ đi, xem chuyện này của Tần Niệm Dân nên làm gì.”
“Đúng rồi, có lẽ thành chủ đại nhân biết Trương Lâm Xuyên là ai.” Bộ khoái họ Tống lại nói.
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu là việc khiến thành chủ thêm phiền não, hắn ta chẳng muốn quấy nhiễu thêm.
Người ở lâu trong giang hồ đều biết, thiếu niên thiên tài thường không dễ trêu chọc, những người này thường tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, xuống tay không có chừng mực.
Mà sau lưng còn có một đống người đang chờ nịnh bợ hắn, loại người như bọn họ, thế nào cũng không thể trêu chọc được.