Chương 411: Ta từng trắng đêm khó ngủ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay lúc Khương Vọng nhảy ra khỏi rừng là lúc nhìn thấy nữ nhân đội mũ rộng vành kia đứng dậy trên mảnh đất trống.
Hắn “nghe” thấy tiếng chuông.
Hắn mau chóng quan sát.
m thanh này không phải tiến vào trong tai mà sinh ra trong tâm.
Hắn cảm thấy hơi choáng váng, đầu đang nóng lên.
Người thì thấy rất ngứa... rất muốn gãi rách cả da!
Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong phút chốc ngắn ngủi chưa đủ chớp mắt một cái, hư ảnh tứ linh bên ngoài cơ thể đan xen, linh đài trong nháy mắt trong trở lại.
Trường kiếm dựng thẳng lên!
Keng!
Một âm thanh cực nhỏ cực nhẹ.
Lại là một chưởng đao của Xà Cốt Diện Giả tới sát mặt, trong thời khắc cực kỳ nguy cấp hắn đã dùng Trường Tương Tư cản lại.
Xà Cốt Diện Giả bước về phía trước, chưởng đao lại tiến tới.
Thân Trường Tương Tư bị đỡ cong ra sau, Khương Vọng đồng thời giơ đầu gối lên trước.
Chưởng thế của Xà Cốt Diện Giả từ đao dựng đứng hóa thành đẩy ngang, một chưởng đặt lên thân kiếm của Khương Vọng, tay kia ôm lấy người nhẹ nhàng lay động, chuông lại rung lên.
Chuông rung lên dịch bệnh sinh sôi.
Dịch hạch bình thường đương nhiên chỉ có thể giết chết người bình thường, nhưng dưới sự điều khiển toàn lực của Xà Cốt Diện Giả thì cũng có thể tổn thương cả tu sĩ Siêu Phàm.
Lúc chưởng của Xà Cốt Diện Giả đẩy ngang, Khương Vọng thuận thế lui nhanh ra sau, người đang lùi lại, vẫn bận rộn bấm niệm xong pháp quyết, biển hoa nở rộ.
Khương Vọng lại trở về trạng thái bị dịch bệnh quấy nhiễu, còn trước mặt Xà Cốt Diện Giả xuất hiện một cảnh đẹp đầy hoa đua nở.
Hai bên đều nghi hoặc nhưng Tứ Linh Luyện Thể quyết cộng thêm Thiên Thanh Vân Dương rèn luyện nhục thân một lần nữa giúp Khương Vọng tranh thủ thời gian.
Trước khi Xà Cốt Diện Giả nhìn rõ được biển hoa, hắn đã bước ra khỏi dịch bệnh, bắn thẳng người về phía trước!
Sát cơ lạnh thấu xương và tiếng gió khuấy động đã cho Xà Cốt Diện Giả phương hướng.
Nàng ta búng ngón tay lập tức, ôn dịch một lần nữa lan tràn.
Cùng lúc đó, tâm niệm Khương Vọng vừa động, Phược Hổ lập tức bắn ra.
Ôn linh lay động.
Đạo thuật Phược Hổ.
Hai người đang giao chiến kịch liệt đều dừng lại trong một chớp mắt một cách kỳ lạ.
Giống như thời không đứng im, mọi hành động đều dừng lại.
Môi anh đào của Xà Cốt Diện Giả mở ra, chiếc lưỡi thơm tho lè nhẹ, một đạo hàn quang mãnh liệt bắn ra ngay lập tức xé rách tấm khăn che mặt, đâm thẳng vào Khương Vọng.
Hóa từ Bạch Cốt Pháp tướng, Xà Tín kiếm.
Áo choàng là bụi cỏ của nàng ta, kiếm là răng nanh của nàng ta.
Đây là đòn sát thủ của nàng ta.
Nhưng Xà Tín kiếm đâm vào không khí.
Khương Vọng đã xuất hiện bên cạnh nàng ta, gần như chồng lên vị trí nàng ta đang đứng.
Hắn nhấc trường kiếm lên, hàn quang bắn ra, chặt đứt lưỡi nàng ta!
Đây đã là lần thứ ba Khương Vọng bị ôn dịch quấy nhiễu, cơ thể đã thích ứng, không còn khó chịu như ban đầu nên chỉ cần lấy hơi một chút là có thể tung ra phản ứng.
Còn vị trí mà Xà Cốt Diện Giả nghĩ, chỉ là sự lừa dối “Hoa Hải” dẫn dắt nàng ta.
“A! Á!”
Xà Cốt Diện Giả ngửa người ra đau đớn kịch liệt, vì đầu lưỡi đã bị cắt mất nên ngay cả tiếng kêu thảm cũng không hoàn chỉnh.
Khương Vọng không chút do dự đảo một quyền vào bụng nàng ta, đạo nguyên tuôn ra tìm kiếm được vị trí Long Bàn Toàn của đạo mạch do Thông Thiên Cung của nàng ta hóa thành, đâm xuyên một kiếm phế bỏ Thông Thiên Cung của nàng ta.
Sau Đạo Mạch Đằng Long, Thông Thiên Cung đã lệch vị trí, không còn ngừng ở cột sống nữa mà ngao du trong cơ thể.
Đến tận giờ phút này, một thanh kiếm bén nhọn và mỏng mới rơi xuống sau lưng Khương Vọng!
Hóa ra mặc dù Xà Cốt Diện Giả bị cắt đầu lưỡi, đau đớn không chịu nổi nhưng cơ thể tỏ vẻ đau khổ là phát tiết để che giấu, che lấp Xà Tín kiếm đang quay ngược lại này.
Nhưng Khương Vọng nhanh hơn, quả quyết hơn nàng ta, không để cho nàng ta có một chút cơ hội nào.
Cho đến lúc này hết thảy đều kết thúc, Khương Vọng mới thu kiếm vào vỏ, lẳng lặng nhìn Xà Cốt Diện Giả đau khổ lặn lộn trên vũng bùn.
Áo choàng bị chính nàng ta chém rơi xuống, một gương mặt diễm lệ để lộ ra hoàn toàn.
Dáng người rất đẹp như dãy núi chập trùng, lại giống như mỹ nhân xà đang vặn vẹo kêu lên thảm thiết.
Tuy là lúc này miệng nàng ta đầy máu tươi, đau đớn không chịu nổi nhưng lại tạo ra một mỹ cảm tàn nhẫn.
Khương Vọng chờ nàng ta đau đến mức không còn sức để la hét nữa, không còn sức để giãy dụa nữa mới ngồi trước mặt nàng ta: “Nào, chúng ta tâm sự nhé?”
Xà Cốt Diện Giả dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn.
Khương Vọng vỗ nhẹ trán, chợt hiểu ra: “Xin lỗi, ngươi kêu thê thảm quá làm ta nhất thời quên mất ngươi không thể nói chuyện được nữa.”
Xà Cốt Diện Giả dồn chút sức lực còn sót lại nhào về phía hắn, giống như muốn cắn hắn một cái.
Nhưng nàng ta bị một ngón tay của Khương Vọng ấn lại.
Ngón trỏ của Khương Vọng đỡ trên trán nàng ta khiến nàng ta không cách nào động đậy được.
“Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ngươi thê thảm chừng nào, đau đớn chừng nào cũng không làm ta mềm lòng đâu. Ta đã từng nghe thấy những âm thanh đau khổ hơn rồi... Những âm thanh này... lần nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của ta.”
“Cho nên ta không dám đi ngủ.”
Khương Vọng khẽ lắc đầu, tự giễu: “Ta nói với ngươi những lời này làm gì nhỉ?”
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Hắn lấy lại tinh thần nói: “Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng. Ngươi là người của Bạch Cốt Đạo, ngươi hiểu rõ hơn ta, trên đời này có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết. Cho dù là loại người như các ngươi thì cũng sẽ không muốn nếm thử đâu nhỉ?”
“Không nói gì ta coi như là ngươi đồng ý rồi.”
Khương Vọng coi như không thấy ánh mắt cừu hận của nàng ta, một chưởng tạo ra một mảnh đất trống, sau đó nhặt Xà Tín kiếm của người này về, đặt chuôi kiếm vào tay nàng ta.
“Đừng có ý đồ tự sát, ngươi biết trước mặt ta ngươi không làm được đâu. Giờ ta hỏi, ngươi viết, thế nào?”
“Trước khi viết ra câu trả lời hãy nghĩ cho kỹ. Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ. Ngươi có thể lựa chọn nói cụ thể hơn, chân thật hơn, cũng có thể lựa chọn dùng lời nói dối để lừa gạt ta.”
“Ta biết có vài vấn đề ta hỏi sẽ khiến ngươi chết khó chịu hơn, chẳng hạn ta hỏi ngươi mười hai thần tướng Bạch Cốt Đạo có bí pháp gì, cho nên ngươi yêu tâm, ta hỏi rất có chừng mực.”
“Đương nhiên, nếu ta đã có chừng mực như vậy, ngươi không thể gạt ta. Chỉ cần ngươi gạt ta một lần, ta sẽ coi là ngươi không muốn phối hợp.”