Chương 412: Nếu là Bạch Cốt Tôn Thần thì không phải là đã bị đánh lui rồi à?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn khẽ nói: “Vậy thì coi như hủy bỏ giao dịch.”
Hắn chưa hề nói sau khi hủy bỏ giao dịch sẽ như thế nào bởi vì không cần thiết phải để lại hậu quả một lần nữa.
Có gió thổi qua.
Mùa hè, gió cũng mang theo hơi nóng, nhưng sau khi xuyên qua cành lá trong rừng cây tới đây, chẳng biết vì sao lại hơi lành lạnh.
Có lẽ là bởi vì, đi quá xa rồi sao?
Trên mảnh đất hoang không người này, có cỏ dại sinh trưởng, có loài hoa mùa hè không biết tên.
Có một thiếu niên thanh tú đang khẽ nói, và có một nữ nhân diễm lệ khắp người đầy vết máu.
“Nếu như ngươi từ chối, sống không bằng chết.”
“Nếu như ngươi gạt ta, sống không bằng chết.”
“Thậm chí nếu như ngươi chỉ nói qua loa, ngươi cũng sẽ sống không bằng chết.”
Đây chính là toàn bộ những điều Khương Vọng muốn biểu đạt.
Xà Cốt Diện Giả trước mặt đúng là rất đáng thương nhưng Khương Vọng sẽ không dành cho nàng ta một chút cảm thông nào.
Sau khi hắn xác nhận đã truyền đạt hết suy nghĩ của mình liền hỏi thẳng: “Vì sao lại nhận nhầm ta là sứ giả?”
Hắn thấy, sở dĩ bị Xà Cốt Diện Giả nhận lầm, chỉ e là vì Minh Chúc ở trong Thông Thiên Cung của mình.
Lúc trước, trước khi rời khỏi thành Phong Lâm Diệu Ngọc đã từng nói, Minh Chúc là thứ nàng ta đi khắp nơi không tìm thấy có thể thấy nó rất quan trọng với Bạch Cốt Đạo.
Nhưng hắn vẫn muốn có được xác nhận từ miệng của Xà Cốt Diện Giả, tốt nhất là có thể hiểu rõ thêm chút nữa về Minh Chúc.
Nếu như có thể, Xà Cốt Diện Giả hận không thể cắn răng im lặng, nhưng nàng ta không thể.
Đúng như Khương Vọng nói, nàng ta xuất thân Bạch Cốt Đạo nên hiểu rất rõ có nhiều tra tấn còn đáng sợ hơn cả chết. Chết tuy vĩnh hằng tịch diệt nhưng người ta cũng không có cảm giác, không cần phải cảm nhận gì nữa.
Nhất là đối với Bạch Cốt Đạo mà nói, chết là công bằng duy nhất trên thế gian. Tuy nàng ta vì cái chết của Khuyển Diện nên đã bắt đầu lưu luyến sự sống, nhưng nếu thật sự không thể tránh khỏi thời khắc đó thì cái chết cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Có rất nhiều thủ đoạn, có thể khiến một người cầu xin được chết, chính bản thân nàng ta cũng đã từng thử rất nhiều lần. Dùng gân người để treo chuông Ôn Linh Tử chính là một trong những trải nghiệm.
Đương nhiên, bình thường nàng ta đều là người thực hiện, lúc đó nàng ta lạnh lùng thong dong, có thể tỉ mỉ quan sát, nghiên cứu thảo luận về nhân tính hoặc cái gọi là mỹ cảm tàn khốc. Nhưng một khi ý thức được mình cũng có thể gặp phải tình trạng đó thì cuối cùng không thể nào tránh được sợ hãi.
Đã từng chứng kiến nỗi sợ hãi cho nên càng hiểu về sợ hãi.
Xà Cốt Diện Giả trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn siết chặt Xà Tín kiếm, viết trên mảnh đất trống: “Tu sĩ Việt Thành nói ngươi là Trương Lâm Xuyên.”
Đáng nhắc tới chính là, chữ người này viết là chữ Trang Quốc.
Chữ Trang Quốc bắt nguồn từ chữ của Cảnh quốc thông dụng trong các đạo chúc quốc, nhưng cũng có đặc sắc riêng của mình.
Chữ của Cảnh quốc diễn hóa ra từ đạo văn, được thế gian tôn xưng là văn tự quý nhất (người Cảnh quốc tự xưng).
Đây gọi là đạo văn giả, là văn của đại đạo.
Nhưng khiến Khương Vọng quan tâm vẫn là tin tức Xà Cốt Diện Giả truyền đạt cho mình.
Chuyện thế gian thật sự trùng hợp như vậy sao!
Chẳng qua mình chỉ thuận miệng xưng cái tên Trương Lâm Xuyên liền bị mấy tu sĩ Việt Thành truyền đến tai Xà Cốt Diện Giả.
Câu hỏi thứ hai ban đầu Khương Vọng chuẩn bị là: “Sứ giả mà ngươi nói là ai?”
Nhưng câu này không cần hỏi nữa rồi.
Trương Lâm Xuyên chính là Bạch Cốt sứ giả!
Đứng thứ ba trên bảng Đạo Huân của thành Phong Lâm, nhân vật phong vân của Đạo viện thành Phong Lâm, thân phận vô cùng chân thật này mà lại là cao tầng trong Bạch Cốt Đạo.
Lúc này từng chuyện cũ ùa về, ban đầu khi điều tra về yêu nhân Bạch Cốt Đạo ở trấn Đường Xá, Trương Lâm Xuyên đã tách hắn ra hai lần, hai lần đó hắn đều bị Bạch Cốt Đạo tập kích.
Liên hệ với những lời sau này Diệu Ngọc nói, rõ ràng hai lần đó đều là thăm dò hắn. Mà lúc đó Trương Lâm Xuyên Bạch Cốt sứ giả ở bên cạnh vẫn một mực thờ ơ!
Bây giờ nghĩ lại, Khương Vọng vẫn còn thấy sợ.
Nếu lúc đó tâm niệm người này động một cái chỉ e mình đã chết ngay tại chỗ.
Sau đó hắn lại nhớ ra, trong chuyện hiến tế thành vực Phong Lâm, ruốt cuộc Bạch Cốt Đạo đã chuẩn bị bao lâu?
Nhân vật như Trương Lâm Xuyên, Diệu Ngọc, bọn họ cũng chỉ là một trong những người tham gia đại sự.
Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng được rốt cuộc Bạch Cốt Đạo chuẩn bị đầy đủ chừng nào.
Nhưng cho dù chu toàn kín đáo như vậy, nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy, Bạch Cốt Đạo cường đại đáng sợ ấy thậm chí đã dẫn dắt được Bạch Cốt Tôn Thần vượt giới ra tay nhưng vẫn bị nhóm Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Đổng A bỏ hạt dẻ vào lò, nhổ răng cọp!
Bạch Cốt Đạo là kẻ thù, đám Đổng A, sao lại không phải?
“Giờ cao tầng Bạch Cốt Đạo còn những ai?” Khương Vọng ngẫm nghĩ, hỏi.
Vấn đề này không đến nỗi dẫn đến Huyết thệ.
“Thánh chủ, nhị trưởng lão Lục Diễm, Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên, Thánh nữ!”
“Long diện, Hầu diện, Thỏ diện.”
Xà Cốt Diện Giả viết từng cái tên, cuối cùng chỉ chỉ mình, ra hiệu “cao tầng” cuối cùng của Bạch Cốt Đạo kia chính là mình, nhưng cũng sắp phải chết rồi cho nên không tính là tồn tại.
Lúc giao thủ với Ti thủ Tập Hình ti quận Thanh Hà là Quý Huyền, thực lực của Thánh nữ Diệu Ngọc là Nội Phủ cảnh, nhìn từ thứ tự sắp xếp của Xà Cốt Diện Giả có thể thấy thực lực của Lục Diễm và Trương Lâm Xuyên chí ít đều ở Nội Phủ cảnh hoặc Nội Phủ cảnh trở lên.
Trong Thập Nhị Cốt Diện còn sống, hẳn là Long diện mạnh nhất, Xà diện yếu nhất.
Nhưng bởi vì có cái chuông có thể tạo ra ôn dịch kia nên quá trình hắn đánh bại Xà diện cũng không được nhẹ nhàng.
Bạch Cốt Đạo đã tồn tại nhiều năm, tóm lại sẽ có vài thủ đoạn không muốn người ta biết, những người này ai cũng không thể khinh thường.
Còn về Thánh chủ...
Sao Bạch Cốt Đạo còn có một Thánh chủ? Sao chưa từng nghe nói hắn ta có ra tay trong chiến dịch thành Phong Lâm.
Nếu là Bạch Cốt Tôn Thần thì không phải là đã bị đánh lui rồi à?