Chương 414: “Xem nhẹ”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không khỏi cảm thán, đặt mặt nạ khuyển cốt này bên cạnh mặt nạ xà cốt kia, lấy vải gấm tơ ngọc bọc lại, đặt lên trên thi thể Xà Cốt Diện Giả.
Hắn lại lấy tất cả các vật phẩm khác của Xà Cốt Diện Giả đặt lên hết, chỉ để lại hai viên Vạn nguyên thạch và Xà Tín kiếm trong hộp trữ vật.
Hắn lại ném một đóa Diễm Hoa ra đốt chúng và thi thể Xà Cốt Diện Giả bằng một mồi lửa.
Nhưng lúc lửa bốc lên, hắn bổng nhiên chú ý thấy chiếc chuông nhỏ đeo trên tay Xà Cốt Diện Giả lóe lên tia sáng mông lung trong ngọn lửa.
Kể ra cũng kỳ lạ, rõ ràng hắn luôn rất chú ý tới cái chuông nhỏ này, trong lúc chiến đấu đúng là nó đã gây ra quấy nhiễu lớn đối với hắn, thậm chí khi đặt câu hỏi hắn còn cố ý hỏi về nó.
Nhưng lúc kiểm kê chiến lợi phẩm hắn lại “xem nhẹ” nó!
Sao lại vậy?
Khương Vọng cau mày, ngoắc ngón tay.
Trong ngọn lửa chia ra một hỏa xà, ngậm chuông nhỏ đưa nó đến trước mặt hắn.
Hắn đưa tay ra, hỏa xà tiêu tan, chiếc chuông rơi xuống.
Chiếc chuông nhỏ luồn một cọng gân xanh rơi vào trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên nó vỡ nát, nổ thành vô số chấm sáng màu xám.
“Là, ai.”
Một giọng nói khô khốc, mệt mỏi vang lên giữa những chấm sáng.
Rõ ràng là đang đặt câu hỏi nhưng lại không có giọng điệu hỏi, ngược lại nghe giống một câu trần thuật hơn.
Cảm giác lạnh lùng đến cực đoan giống như chui từ lòng đất ra pha trộn với cảm giác sợ hãi.
Lông tơ của Khương Vọng dựng đứng, không kịp suy nghĩ, cơ thể đã có phản ứng trước một bước, co cẳng chạy ra xa.
Hắn dùng tốc độ cực hạn để đuổi theo Xà Cốt Diện Giả chạy vào rừng núi, rồi lại xuyên qua rừng núi.
Chạy trọn vẹn nửa canh giờ, đến khi cảm giác sợ hãi kia biến mất hắn mới ngừng lại.
Lúc này trên người hắn đã nổi rất nhiều chấm đỏ, thậm chí có nơi còn sưng mủ!
Yết hầu cũng đau đến mức nói không thành lời, trán cũng nóng như bàn ủi.
Đây là dịch bệnh nghiêm trọng hơn trước gấp trăm lần, thậm chí chủ nhân của giọng nói kia còn chưa thực sự cách không ra tay.
Khương Vọng lập tức ngồi xếp bằng, vận Tứ Linh Luyện Thể quyết để chống lại xâm nhập của dịch độc.
Đồng thời hắn không ngừng thi triển Thôn Độc Thứ hấp thu dịch độc đang hoành hành trong cơ thể.
Từng cái Thôn Độc Thứ bị nổ tung, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, sinh cơ tự phát và dịch độc xâm nhập không ngừng đối kháng...
Cứ thế mãi cho tới khi bóng đêm giáng xuống hắn mới chống đỡ được xâm nhập, cơ thể mới hồi phục khỏe mạnh.
Đúng là dịch độc đáng sợ, kẻ kia thật là đáng sợ!
Thánh chủ Bạch Cốt Đạo?
Trong lòng hắn lờ mờ suy đoán.
Giọng Trương Lâm Xuyên dĩ nhiên hắn nhớ rất kỹ, lúc Lục Diễm gào thét với Đổng A trên bầu trời thành Phong Lâm cả đời này hắn càng không thể quên. Diệu Ngọc thì càng không cần phải nói.
Trong số cao tầng tuyệt đối của Bạch Cốt Đạo, cũng chỉ có giọng thánh chủ Bạch Cốt Đạo là hắn chưa từng nghe thấy.
Chiếc chuông chế tạo ôn dịch này nếu có liên quan đến thánh chủ Bạch Cốt Đạo, vậy không phải chứng tỏ, dịch hạch của Dương Quốc liên quan đến mưu đồ của thánh chủ Bạch Cốt Đạo sao?
Đây là một tin tình báo cực kỳ quan trọng!
Nếu có thể ứng đối phù hợp, nói không chừng...
Đương nhiên, giờ bảo Khương Vọng quay lại xem thử ôn linh kia đã biến ra hình dáng như thế nào chắc chắn hắn không chịu.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Không mạo hiểm không cần thiết.
Khương Vọng đứng dậy khỏi mặt đất, phán đoán phương hướng. Hắn nhanh chóng tìm ra đường lớn, dọc theo đường lớn tiến về phía trước.
Bóng đêm mênh mông phun trào như con ác thú đang ẩn nấp âm thầm chảy dãi, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra thôn phệ hắn.
Dường như hắn chưa phát hiện ra, cũng không hề sợ hãi.
Hắn cứ đi rồi đi, một tòa thành cao lớn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Trên cửa thành khắc hai chữ lớn, Thương Phong.
Thương Phong dân chúng đầy đủ, cuộc sống cũng vô cùng giản dị.
Lúc đến gần cửa thành, Khương Vọng chợt nhớ ra, sát thủ tên Tô Tú Hành kia hình như đến từ tổ chức sát thủ trong thành vực này.
Tổ chức sát thủ nho nhỏ kia hình như có cái tên rất kêu.
Tên Thiên Hạ lâu.
…
Thành chủ Việt Thành mãi tới ngày hôm sau mới biết tin Thống lĩnh hộ vệ Lý Dương đã bỏ mình.
Người này dắt theo hai bộ khoái Siêu Phàm thâm niên đi lùng bắt một người bình thường mà lại mãi không thành công.
Trong cơn tức giận thành chủ Việt Thành phái người đi thúc giục mới biết xung quanh biên giới Việt Thành phát hiện ra ba thi thể tu sĩ Siêu Phàm.
Chết ba thủ hạ Siêu Phàm cũng không phải là gì, thậm chí cho dù là chết trên đường đuổi bắt một người bình thường cũng không phải là không thể lý giải. Đơn giản là kẻ thù chính trị nào đó đang âm thầm ra tay, muốn đem Tần Niệm Dân ra làm mũi thương, đâm vào lão ta, thậm chí là thế lực sau lưng lão ta một cái.
Những chuyện thế này cũng không phải hiếm thấy.
Điều khiến thành chủ Việt Thành thật sự cảm thấy sợ hãi là, ba tu sĩ Siêu Phàm lùng bắt Tần Niệm Dân hình như chết vì nhiễm dịch hạch.
Biểu hiện bên ngoài gần như giống y đúc những người chết vì dịch bệnh kia.
Cho tới giờ, tu sĩ Siêu Phàm là lực lượng trung kiên trong kháng dịch hạch, thậm chí có thể nói là lực lượng chính diện duy nhất.
Nhưng loại “dịch hạch” bây giờ chẳng lẽ đã có thể lẽ có thể chạm đến Siêu Phàm, tổn thương Siêu Phàm?
Một khi ngay cả tu sĩ Siêu Phàm cũng cảm thấy bất an thì có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó sẽ ác liệt đến mức nào!
Có điều không thể nào xác định, tình hình này rốt cuộc là thật sự chết vì nhiễm dịch hạch hay là sau khi chết mới nhiễm dịch độc, hoặc có phải bị người ta cố ý “dàn cảnh” như vậy không.
Bởi vì đây là trường hợp đặc biệt nên không thể có được kết luận chính xác.
Nhưng thành chủ Việt Thành cũng không dám coi thường, vội báo lên quận phủ quận Nhật Chiếu.
Bởi vì tình hình bệnh dịch đã bắt đầu lan tới gần lão ta, bởi vì cho dù lão ta là cường giả Siêu Phàm, cho dù lão ta quyền cao chức trọng, cũng đã có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Chuyện liên quan đến an nguy của bản thân rồi chứ không còn là ở trấn nào đó có bao nhiêu người chết, phố nào đó bao nhiêu người mắc bệnh dịch nữa... cái chết không chỉ là những con số lạnh lùng viết trên giấy mà hình như đã đến trước cửa nhà lão ta, truyền đến tiếng bước chân khiến người ta sợ hãi.
Cho nên hiệu suất hành động của lão ta nhanh hơn bất kỳ ai khác, động tác quả quyết hơn bất kỳ ai khác.
...